– Vậy mới đúng, phải trải đời nhiều, đừng cứ cắm đầu tu luyện, tu thành bộ
dạng chất phác như ngươi có gì hay? Không cua được giá. Phải rồi, lúc trước
ngươi nói thấy mặt ta nhưng chưa biết tên, ta tên là Trầm Lâm Trúc, người ta
gọi tứ đại công tử đế đô chính là ta!
Nam nhân tự giới thiệu sau đó hỏi:
– Còn tên của huynh đệ là gì?
– Ta tên Độc Cô Nhai.
– Độc Cô? Ngươi là người của Độc Cô gia Kiếm vực?
Hết cách, Vu Nhai đành mặc nam nhân kéo mình đi dự tiệc. Người xung quanh có
thân phận thấp hơn Trầm Lâm Trúc hoặc nhận gã là tứ đại công tử đứng đầu nên
không phản đối Vu Nhai nhập bọn, còn tới hỏi han vài câu. Nam nhân tự nhiên
quen người và rất có nghĩa khí nên gã có nhiều người quen, nghe Vu Nhai báo
tên thì mắt bọn họ sáng lên.
– Không biết có tính không, ta . . . Ta . . .
Vu Nhai báo dòng họ Độc Cô là có lý do của hắn, dùng để giữ mạng. Má ơi, bị
kéo vào nhóm người này lỡ xảy ra chuyện gì, với họ Độc Cô ít nhất không bị
người làm thịt trước tiên. Vu Nhai khóc không ra nước mắt, ở chỗ ma pháp sư
cường đại nhất hắn như cá gặp nước nhưng tại đây thì bị đè gắt gao, còn phải
tươi cười đón chào, vắt óc suy nghĩ.
– Không có gì, có là người Độc Cô gia hay không cũng không sao, sau này đi
theo ta bảo đảm tốt hơn là lăn lộn trong Độc Cô gia.
Trong lòng Trầm Lâm Trúc đã tạo ra lý lịch cho Vu Nhai. Thanh niên này là một
người không được Độc Cô gia chú trọng, hoặc là con riêng bên ngoài, hoặc là
hậu đại của con riêng. Hưm, tốt nhất đừng xát muối vào miệng vết thương của
người ta.
Cứ thế Vu Nhai cùng đám người Trầm Lâm Trúc đi hướng hoàng cung, trên đường đi
cười nói toàn về đề tài dạ hồi. Nào là các loại mỹ nữ, cái gì mười mỹ nữ đế
đô, tóm lại là đề tài rất xa hoa. Vu Nhai giả dạng rụt rè lắng nghe, trong
lòng suy nghĩ tìm ách bỏ trốn, có đường lui gì không.
Vu Nhai có dùng chiêu ‘mắc vệ sinh’, tiếc rằng Trầm Lâm Trúc nói chỗ gần nhất
để trút bầu tâm sự là trong dạ hội, không thể đi bậy xung quanh. Lần đầu tiên
Vu Nhai bi kịch dùng chiêu mắc vệ sinh thất bại.
Một trư bằng cẩu hữu của Trầm Lâm Trúc lên tiếng:
– Phải rồi, nghe nói Hoàng Phủ Cung đang theo đuổi đại tiểu thư mắt bị mù của
công hội võ học gì đó, hôm nay lại đi công hội võ học ra dáng oai hùng.
Một người khác lắc đầu nói:
– Chắc chắn không thành công, dù hắn là hoàng tử cũng đừng mơ.
Vu Nhai biết người này tên Hách Tùng, dường như là một trong tứ đại công tử
Trầm Lâm Trúc nói, bộ dáng mập mạp, phúc hậu.
Vu Nhai kiềm không được hỏi:
– Tại sao?
Vu Nhai hiểu biết rất ít về ma pháp sư cường đại nhất, hắn muốn mượn cơ hội
hỏi thăm rõ ràng về nàng.
Hách Tùng nói:
– Nghe nói xử nữ già vạn năm kia rất cực đoan, lúc trước khi bệ hạ muốn thu
nàng làm cung phụng thì nàng nêu rất nhiều điều kiện. Nếu bệ hạ không đồng ý,
nàng thà tự bạo cũng không chịu ra sức cho đế quốc. Bệ hạ là người ngực rộng
rãi, đồng ý tất cả yêu cầu của nàng, chỉ cần không làm hại đế quốc là được.
Trong đó có một điều kiện là không được can thiệp vấn đề hôn nhân của đệ tử
nàng.
Lúc nói đến xử nữ già vạn năm Hách Tùng nhỏ giọng hơn nhiều.
Có người không biết rõ về ma pháp sư cường đại nhất, hỏi:
– Vậy tình đầu ý hợp với đại tiểu thư công hội võ học không được sao? Vậy là
chỉ cần Mông thân vương ra mặt sợ là ma pháp sư cường đại nhất cũng không ngăn
được.
– Mông thân vương không thể nào ra mặt, bệ hạ sẽ không hạ thánh chỉ ban hôn
cho hoàng tử thì dựa vào cái gì Mông thân vương có thể ra mặt? Trừ phi khi nào
Hoàng Phủ Cung tự làm thân vương, nhưng ta cá là hắn cũng không dám đứng ra.
Hách Tùng lắc đầu, nói:
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
– Dù là thế lực khác cũng không được, bởi vì xử nữ già vạn năm luôn có cách
khiến đệ tử của nàng hận nam nhân, rất kỳ lạ.
Vu Nhai biết lý do tại sao, bởi vì ma pháp sư cường đại nhất dùng ảo thuật,
tẩy não.
Vu Nhai noi xen vào:
– Nhưng luôn có ngoại lệ đi?
– Đúng là có, nhưng dù là ngoại lệ thì sao? Nàng là ma pháp sư cường đại nhất
của Huyền Binh đế quốc, hai người tình đầu ý hợp bình thường là người của hai
đại thế lực. Đại thế lực không thể nào giao nữ nhi cho nàng, cả đời không gả,
dù có cũng rất ít. Chỉ cần sau lưng hai bên nam nữ không có người mà dám dằng
dai là sẽ cho ngươi không thấy mặt trời ngày mai. Nàng có rất nhiều thủ đoạn.
Hách Tùng âm trầm nói:
– Đương nhiên đây chỉ là tin đồn, chưa chắc là thật.
Mắt Vu Nhai lóe tia sáng, xử nữ già vạn năm biến thái cái gì đều dám làm.
Như lúc trước Ngũ sư tỷ đi bắt Vu Nhai, đoạn đối thoại của hai sư tỷ muội,
không chỉ khiến nam nữ không được gặp nhau, chuyện còn chưa kết thúc. Vu Nhai
phải sẵn sàng cho cuộc chiến, tìm cách đối phó ma pháp sư cường đại nhất.
Yếm . . .
Vu Nhai nhớ đến thứ này là muốn đập đầu vào tường cho rồi, tạm thời hắn không
thể chuồn ra khỏi Hoàng thành. Mọi người đổi đề tài từ ma pháp sư cường đại
nhất đến Hoàng Phủ Cung.
May mắn là Vu Nhai nghe bọn họ nói tối hôm nay vị thế tử thân vương này sẽ
không xuất hiện, bởi vì hôm nay gã mất hết mặt mũi. Hoàng Phủ Cung tự cho là
kỳ tài võ học nhưng hắn bị một kẻ vô danh tiểu tốt đánh mất mặt.
Vu Nhai mừng rỡ, may mắn Hoàng Phủ Cung không đến, nếu không thì bi kịch sẽ
biến thành thảm kịch.
– Ủa? Đó là . . .
Vu Nhai đi một đoạn đường chợt ngây người, sừng sờ nhìn chính giữa Hoàng thành
tức là hoàng cung. Chỗ đó có lực lượng kỳ lạ, khiến Vu Nhai thấy lạ là huyền
khí trong cơ thể hắn thay đổi ngay khi hắn nhìn hoàng cung. Hoàng binh sư,
hoàng đạo vô cực, chẳng lẽ hoàng cung bao la hùng vĩ có thể cho Vu Nhai cái
gì?
– Độc Cô Nhai huynh đệ mau lên đi, rất nhanh sẽ đến hội trường.
– A! Đến ngay.
Vu Nhai thu huyền khí, vội vàng chạy qua.
Chẳng mấy chốc Vu Nhai thấy một kiến trúc hao viên, không quá lớn, chỉ có thể
xem như trang viên loại nhỏ nhưng cao quý trang nhã, đèn ma pháp sáng lấp lánh
mộng ảo.
Ngự Hương viên là tên của hoa viên này.
Trầm Lâm Trúc dặn dò Vu Nhai:
– Nơi này đã thuộc phạm vi hoàng cung, bệ hạ, các hoàng tử, công chúa nghỉ
ngơi tại đây. Không chỉ Ngự Hương viên, xung quanh cũng là cấm địa, đã đến đây
thì nhớ đừng chạy lung tung.
Quả nhiên Trầm Lâm Trúc muốn mang Vu Nhai đi trải đời.
Trong Ngự Hương viên có khá nhiều người. Trầm Lâm Trúc đúng là dễ thân, thỉnh
thoảng có người đến chào hỏi, đương nhiên cũng có người ánh mắt khinh thường
nhìn. Khá nhiều kẻ bất mãn với Trầm Lâm Trúc, hàng này không chỉ tự nhiên dễ
quen mà bình thường là công tử ca, có tiếng xấu trong đế đô.
Vu Nhai không quan tâm nhiều, theo đám thanh niên dẫn dắt tìm góc vắng dựa
song cửa sổ ngồi xuống. Nói theo cách của Trầm Lâm Trúc là chỗ này có thể
trông thấy hoàng cung mênh mông hùng vĩ.
Vu Nhai không quan tâm bốn phía nhộn nhịp, hắn tựa vào cửa sổ nhìn hoàng cung
chằm chằm.