Triệu Hoán Thần Binh

Chương 619: So quân công với lão tử (hạ)?

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Vu Nhai mỉm cười nói:

– Lam Phách đại nhân rất thông minh, ta toàn giết Quang Minh phân điện chủ,
bảy người, không sai lầm. Không biết chúng ta có thể vượt qua Tiễn Vực hành
tỉnh được không?

Lần này Tiễn Vực hành tỉnh không bình tĩnh được nữa, các kỵ sĩ nhìn Vu Nhai
chằm chằm lại ngó Bội La Tây Tư Mạc.

Bội La Tây Tư Mạc cười khổ gật mạnh đầu.

Lam Phách kỵ sĩ suýt té ngửa, cảm thấy thật sự già đến sắp xuống lỗ.

Hoàng Phủ đại tướng quân kiềm nén thật lâu rốt cuộc cười to ra tiếng, bảo:

– Tốt, tốt, tốt, không uổng là người ta nhìn trúng, rất hả hê!

Không biết Hoàng Phủ đại tướng quân thấy hả hê vì Vu Nhai đả kích Quang Minh
thần điện hay vì Lam Phách kỵ sĩ bất công?

Lúc này bên ngoài vang lên thanh âm kéo dài:

– Báo!

sau đó một vị hiệu úy đi đến, là người quen cũ, Lạc hiệu úy.

Lạc hiệu úy ngơ ngác nhìn bốn phía, cuối cùng tầm mắt dừng ở Vu Nhai, đống huy
chương.

Mắt Lạc hiệu úy sáng rực nói:

– Báo cáo đại tướng quân, các vị đại nhân. Tin mừng lớn, tin tức lớn! Chúng
ta vừa nhận được tình báo từ Phiêu Tuyết hành tỉnh, liên quan sự kiện, về
chuyện Vu Nhai hiệu úy. Trong ba ngày Dương Như Hóa chiếm lĩnh Vu Nhai hiệu úy
đã . . .

Lạc hiệu úy cố gắng ức chế lòng hưng phấn kể lại sự việc từ đầu đến đuôi kỹ
càng, tỉ mỉ. Vài người hưng phấn, một số mặt tái nhợt, số khác thì cực kỳ tức
giận, có người chết lặng.

Yến đại nhân chậm rãi bước ra, khuôn mặt luôn lạnh lùng đã không còn:

– Lam Phách đại nhân, không biết hiện tại ai mới là hạng nhất?

– Thật có lỗi, tình báo của chúng ta đúng là làm quá kém, Bắc Đẩu hành tỉnh
mới là hạng nhất.

Khi nói những lời này Lam Phách kỵ sĩ như dùng hết sức lực, gã không có cách
nào khác. Nếu chỉ là bảy Quang Minh phân điện chủ thì Lam Phách kỵ sĩ còn
chống chế được, nhưng trừ bảy phân điện chủ Vu Nhai giết hàng trăm nhân viên
thần chức Quang Minh thần điện, ai có thể so?

– Hoan hô!

Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị hưng phấn reo lên, suýt ôm nhau. Lý Thân Bá cũng kiềm
không được nhảy cẫng lên. Trong khi hưng phấn mọi người cùng nhìn hướng Vu
Nhai. Có ghen tỵ, không án hận, kaham phục, thưởng thức.

Đặc biệt là Yến đại nhân, Hạng Phi giáo quan, hai người đã đánh giá Vu Nhai
rất cao nhưng không ngờ hắn luôn khiến người khó nắm bắt.

Tử Thần, ha ha, không ngờ hắn nghĩ ra được.

Có người Thuẫn Lĩnh hành tỉnh tức giận nói:

– Xì, có thế nào thì chỉ là nhà quê.

Mọi người nhìn kẻ đó như ngó đồ ngốc, muốn nói xấu cũng nên về nhàn ói lén,
ngươi nói tại đây chẳng lẽ biểu thị ngươi thua kỳ binh giả đồ bỏ sao?

Vu Nhai rất nhỏ nhen, nhìn Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị, hỏi:

– Hì hì, mới rồi là ai vu không an ta ở chung với quang minh thánh nữ ba
ngày?

Đặc biệt là Dạ Tình, Nghiêm Sương. Thật tình, lão tử xấu xa nhưng cũng chính
trực, luôn sắc tình nhìn người, thật đáng giận. Dạ Tình, Nghiêm Sương bị Vu
Nhai nhìn chớp mắt itnhr táo lại, bĩu môi.

– Coi như trách lầm ngươi, nhưng chuyện ngươi lột sạch đồ quang minh thánh nữ
thì giải thích thế nào?

Vu Nhai nghe hỏi kéo lại Lạc hiệu úy đang định ra ngoài:

– Lạc hiệu úy khoan đi, hãy thanh minh giúp ta.

Lạc hiệu úy chớp mắt nói:

– Cái gì lột đồ quang minh thánh nữ? Ta chỉ trông thấy ngươi cầm cục gạch
liên tục đánh quang minh thánh nữ, chẳng lẽ sau đó ngươi cởi đồ người ta?

Mọi người không biết nên nói cái gì, thì ra chỉ là tin đồn.

Tiểu Mỹ đi tới an ủi Vu Nhai:

Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com

– Lần này kẻ lừa đảo thật sự không lừa người. Nhưng kẻ lừa đảo, đừng trách
người khác không tin ngươi, ai kêu ngươi thường hay gạt người? Ngươi không
nghe câu chuyện sói đến đây sao?

Vu Nhai thầm nghĩ:

– Câu chuyện sói đến đây là ta rảnh rỗi kể cho nàng nghe, giờ bị giáo dục
ngược lại, thật tình . . .

Vu Nhai trở mặt nhanh hơn tờ giấy:

– Hì hì, bây giờ ta đã thay đổi làm con người mới, nàng xem có nên hôn một
cái thưởng cho ta không?

Tiểu Mỹ nghiêm túc gật đầu, hôn mặt Vu Nhai.

Hôn xong Tiểu Mỹ nghiêm túc nói:

– Đúng là nên thưởng.

Vu Nhai lâng lâng muốn bay, đắc ý nhìn Dạ Tình, Nghiêm Sương. Để xem các nàng
còn lấy cớ gì che chở Tiểu Mỹ, người không tin ta!

Huyền Thần điện bình xét xong tiếp theo là thưởng quân công.

Rõ ràng không ai lấn át được ánh sáng của Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị. Hoàng Phủ đại
tướng quân hưng phấn nâng quân hàm của Vu Nhai lên hạ phẩm tướng quân, trực
tiếp nhảy ba đẳng cấp.

Mọi người hết sức khuyên nhủ nhưng Hoàng Phủ đại tướng quân không nghe, cuối
cùng bọn họ không tốn nước miếng nữa. Tóm lại đẳng cấp tướng quân cần báo lên
cấp trên, chờ được thông qua.

Những người khác được ban thưởng đủ loại, tóm lại tâm tình của thùng cơm Hoàng
Phủ rất tốt. Hôm nay thùng cơm không ăn cơm, chừa cơm cho mọi người ăn.

Cuối cùng Hoàng Phủ đại tướng quân tổng kết:

– Vu Nhai, các ngươi rất nhanh sẽ đi đế đô. Đừng lo, lúc đó nếu gặp rắcrối gì
cứ báo tên ta là được, bảo đảm không ai dám ăn hiếp các ngươi. Ta sẽ viết thư
cho huynh đệ mình, kêu bọn họ quan tâm các ngươi. Tiếc là ta không thể về
chung với các ngươi.

Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị lại cảm ơn, bọn họ chưa biết danh tiếng Hoàng Phủ Dụ tệ
hại cỡ nào trong Huyền Binh đế quốc.

Hoàng Phủ đại tướng quân mở miệng nói:

– Được rồi, vào trong quan nghỉ ngơi đi, tối hôm nay mở tiệc đãi tất cả.

Trừ kỵ sĩ dự bị, kỵ sĩ chính thức ba hành tỉnh khác ra, mọi người hưng phấn
hét lên.

Hoàng Phủ đại tướng quân đang định tuyên bố tán đi Vu Nhai bỗng lên tiếng:

– Hoàng Phủ đại tướng quân, còn chút chuyện nhỏ dường như người chưa giải
quyết.

Mọi người nghi hoặc nhìn Vu Nhai liếc hướng kỵ sĩ chính thức của Thuẫn Lĩnh
hành tỉnh.

– Hoàng Phủ đại tướng quân, ta lấy làm lạ là tại sao người cấu kết với Dương
Như Hóa vẫn nguyên lành đứng đây?

Không khí yên lặng. Đúng vậy, tại sao bọn họ bình yên đứng đây được?

Trần kỵ sĩ biến sắc mặt nói:

– Họ Vu, đừng ngậm máu phun người, chuyện Dương Như Hóa không liên quan gì
đến ta!

Vu Nhai mặc kệ Trần kỵ sĩ, hắn nhìn hướng Hoàng Phủ đại tướng quân. Không liên
quan? Còn lâu.

Hoàng Phủ đại tướng quân vốn không quan tâm nhiều chuyện, chuyện gì không chú
ý thì gã rất mau quên.

– Đúng rồi, phải điều tra thật kỹ. Là ai thả bọn họ ra? Tại sao không người
nào báo cho ta biết?

Một vị tướng quân đứng ra nói:

– Đại tướng quân, chuyện là vậy, khi đó chiến tranh với binh linh cần sức
chiến đấu cường đại hơn, nhóm người với Lam Phách kỵ sĩ đi đầu đề nghị thả bọn
họ ra tham gia chiến đấu. Lúc đó đại tướng quân có đồng ý.

Hoàng Phủ đại tướng quân chớp mắt hỏi ngược lại:

– Ta đồng ý?

Lúc đó tình hình rối ren, đại tướng quân thùng cơm không nhớ gì nhiều. Hình
như có ai đề nghị cần tăng mạnh sức chiến đấu phải thả người ra, nhưng Hoàng
Phủ đại tướng quân không nhớ là ai nói.

Mọi người thấy khó hiểu. Hoàng Phủ đại tướng quân rốt cuộc là thùng cơm thật
hay giả?

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận