Chuyện đã đến nước này Lôi Áo Phu đại soái có làm gì cũng vô dụng, chỉ cần cứu
ra quang minh thánh nữ là được. Ít nhất kết cuộc của Lôi Áo Phu sẽ đỡ hơn
Dương Như Hóa nhiều.
Vu Nhai nói:
– Hãy đưa quân đội các ngươi rút ra khỏi Kiếm Phong lĩnh đi.
– Cái này . . .
– Ta không thể nào giao người cho ngươi ngay lúc này, ngươi nên biết rõ. Rút
về Kiếm Phong lĩnh hoặc chờ quân đội Tuyết Lĩnh cương trở về cứu viện, rồi
chúng ta đại chiến một trận. Tùy ngươi lựa chọn.
Vu Nhai lạnh lùng nói:
– Ta nhắc nhở ngươi, ba ngày trước ta lại phái người đi thành thị khác gần
Kiếm Sơn hùng quan cầu cứu, tin tưởng không lâu sau sẽ có vô số quân đội tới .
. .
Lộp cộp lộp cộp!
Lúc này bên kia Kiếm Sơn hùng quan, tức là phía cửa thành lần đầu tiên Vu Nhai
đi vào chợt vang tiếng vó ngựa. Một quân quan trung niên mang theo binh sĩ
xông vào.
– Trang Võ thượng phẩm quân quan Kiếm Pha thành mang theo ba ngàn tướng sĩ
đến cứu viện, cầu kiến Hoàng Phủ đại tướng quân!
Quan quân trung niên ngạc nhiên nhìn tình huống trước mắt, gã cứ tưởng vào
Kiếm Sơn hùng quan sẽ đại chiến ngay, ai ngờ đường đi suôn sẻ.
chuyện trước mắt là sao? Quan quân trung niên nhìn người đen thui bên là Từ
Hắc Tử.
Từ Hắc Tử nhún vai, gã cũng không biết có chuyện gì. Ba ngày qua Từ Hắc Tử gặp
muôn vàn khó khăn, lẻn vào Kiếm Sơn hùng quan gặp Yến đại nhân sau đó bị bí
mật đưa ra ngoài, thông báo cho Kiếm Pha thành gần nhất. Từ Hắc Tử báo cáo cho
Tạ Tam đi cứu người, gian khó một lời không nói hết được. Nhưng dù sao Từ Hắc
Tử thấy Vu Nhai từ xa, biết cái tên không gì không làm được này giải quyết
xong chuyện.
Tóm lại bọn họ đến đúng lúc, lời của Vu Nhai ứng nghiệm. Còn viện quân khác
đến hay khôngthì quỷ mới biết.
Tay chân Hoàng Phủ đại tướng quân bị trói, gã rất khó chịu nhưng không quên
nói:
– Đến giỏi, mau qua đây thả chúng ta ra!
– Chờ chút!
Lôi Áo Phu đại soái thấy Trang Võ định mang binh qua thì hét lên:
– Muốn ta dẫn đại quân rút đến Kiếm Phong lĩnh cũng được, nhưng những người
này hãy giữ tư thế cũ, chờ ta đón thánh nữ qua mới thôi. Nếu không đừng hòng
ta lùi một bước!
Phải nắm giữ quyền chủ động trong tay, nếu thả các cao thủ ra cộng với ba ngàn
binh sĩ thì trời biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Vu Nhai nói:
– Tốt, các ngươi hãy lui binh ngay.
– Khoan!
Lần này là Hoàng Phủ đại tướng quân lên tiếng:
– Có thể tạm không thả những người khác nhưng phải thả đại tướng quân ta đây.
Ta còn phải chủ trì đại cục, chỉ một mình Vu tiểu tử không chừng bị các ngươi
lừa!
Trán mọi người nổi gân xanh, ngươi là thùng cơm đi góp vui làm gì?
Hoàng Phủ đại tướng quân lại la ó:
– Không thả ta thì đừng hòng thánh nữ được thả!
Hoàng Phủ đại tướng quân ra vẻ toàn thân khó chịu, gã không chịu nổi nữa chỉ
muốn mau chóng được tự do.
Lôi Áo Phu đại soái lười nói nhảm với thùng cơm, ra lệnh binh sĩ mở khóa ma
pháp trên người gã rồi rút binh.
Hoàng Phủ đại tướng quân được tự do, gã không làm gì khác hơn là chỉ trỏ lung
tung. Không đúng, Hoàng Phủ đại tướng quân mắng Dương Như Hóa xối xả. Bây giờ
không ai thèm chú ý đến Hoàng Phủ đại tướng quân, đang trong phút căng thẳng.
Đại quân Ma Pháp đế quốc rút lui, trước cổng to chỉ còn lại Lôi Áo Phu đại
soái, mấy chục cao thủ thân vệt ma pháp.
Bên Kiếm Sơn hùng quan vẫn như cũ, các cao thủ bị khóa ma pháp trói lại. Trang
Võ mang ba ngàn binh sĩ như hổ rình mồi. May mắn chỉ là ba ngàn, nếu là ba vạn
thì Lôi Áo Phu đại soái sẽ không chỉ để lại mấy chục cao thủ.
Nếu là ba vạn binh sĩ thì tất nhiên Kiếm Sơn hùng quan sẽ không chịu thỏa hiệp
dễ như vậy.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Mãi khi trời sập tối Lôi Áo Phu đại soái lên tiếng:
– Thời gian đã đến, thả ngươi đi.
Vu Nhai chở Ngọc Vấn Hiền quay về. Sau khi đáp xuống đất Ngọc Vấn Hiền gật đầu
với Vu Nhai, biểu thị đại quân Ma Pháp đế quốc đúng là rút về Kiếm Phong lĩnh.
Vu Nhai mỉm cười lại xé tay áo quang minh thánh nữ, chỉ một khối nhỏ, để lại
miếng to che nội y.
Lôi Áo Phu đại soái, quang minh thánh nữ cho rằng Vu Nhai định thất hứa.
– Ngươi làm gì?
Vu Nhai nói:
– Thì viết hiệp ước.
Vu Nhai viết hàng chữ trên tay áo, thêm tên rồi ném cho Lôi Áo Phu đại soái.
Lôi Áo Phu đại soái chớp mắt, gã không thèm nhìn mà hỏi:
– Đây là cái gì?
Vu Nhai cười gian:
– Bồi thường chiến tranh. Ngươi tạo ra tổn thất lớn như vậy cho Huyền Binh đế
quốc chúng ta, tất nhiên phải bồi thường.
Vu Nhai cứ thấy để quang minh thánh nữ đi như vậy là quá lợi cho nàng, phải
thêm một vết nhơ cho nàng.
Mọi người nhìn nhau, đánh trận bao nhiêu năm nhưng chưa từng nghe nói cần bồi
thường.
Hoàng Phủ đại tướng quân hùa theo:
– Đúng đúng, vật tư Kiếm Sơn hùng quan bị các ngươi ăn ba ngày, cướp ba ngày,
còn hủy hoại bao nhiêu là đồ vật nên tất nhiên phải bồi thường cho chúng ta!
Bồi thường chiến tranh, thú vị!
Lôi Áo Phu đại soái ngây người sau đó nói:
– Không gian giới chỉ của ta cộng vào thứ bên trong đủ cho các ngươi tiêu
xài, hãy thả quang minh thánh nữ ngay.
Bồi thường một chút cũng không sao, nên Lôi Áo Phu không ngại ngần ném một
chiếc không gian giới chỉ cho Vu Nhai. Lôi Áo Phu đại soái không thừa nhận đây
là bồi thường, cái gì mà bồi thường chiến tranh, nhảm nhí. Đây là đối phương
đang trấn lột.
Vu Nhai nhận lấy không gian giới chỉ, linh giác quét qua, mặt mày hớn hở. Cái
này mạnh hơn tất cả không gian giới chỉ trên người hắn gấp mấy lần, đồ của Ma
Pháp đế quốc đúng là tốt.
Vu Nhai không được một tấc lại muốn tiến một thước, trực tiếp ném quang minh
thánh nữ ra ngoài. Vu Nhai biết làm gì cũng phải chừa một đường, chó nóng nảy
sẽ cắn người. Lôi Áo Phu đại soái tuyệt đối sẽ nổi điên vì quang minh thánh
nữ.
Cộp cộp cộp cộp!
Ngay khi Vu Nhai ném quang minh thánh nữ ra, Trang Võ mang theo binh sĩ chạy
tới bảo vệ đám người Vu Nhai kín kẽ. Lôi Áo Phu đại soái lạnh lùng liếc Vu
Nhai như nhìn người chết, sau đó mang theo quang minh thánh nữ, nhiều thân vệ
nhanh chóng rời đi.
Lôi Áo Phu đại soái đưa thư hiệp nghị bồi thường Vu Nhai dùng ống tay áo quang
minh thánh nữ viết cho Lộ Luân Na, nàng xé nó nát vụn.
Quang minh thánh nữ nói:
– Họ Vu, ngươi chờ xem, ta nhất định không tha cho ngươi!
Quang minh thánh nữ nói là nàng trưởng thành nhưng buông lời uy hiếp không có
ý nghĩa gì. Vu Nhai hơi chú ý ánh mắt cuối cùng của Lôi Áo Phu đại soái, tại
sao nhìn hắn như ngó người chết?
Trong lúc Vu Nhai khó hiểu thì không xa phát ra tiếng gầm giận dữ, là của
Dương Như Hóa.
– Đi chết đi, ngươi phá hư kế hoạch của ta! Vu Nhai, ta muốn giết hết Bắc Đẩu
kỵ sĩ dự bị, giết bất cứ ai có liên quan đến ngươi!
Cuối cùng Vu Nhai đã hiểu ánh mắt của Lôi Áo Phu đại soái có ý nghĩa gì, thì
ra gã táy máy khóa ma pháp của Dương Như Hóa. Vu Nhai quá sơ sẩy.
– Vu Nhai, Dương Như Hóa ta không sống được nhưng ta nhất định sẽ giết hết
các ngươi!