– Đến đời của ta, khi ấy vua thế lực ma pháp của nhân tộc đối xử với chúng ta
không tệ. Ngọc Nữ tộc được che chở, khiến chúng ta nhìn thấy hy vọng sự sống.
Chúng ta từng xem mình là nhân tộc.
Ngọc Thủy cười khổ nói tiếp:
– Sự thật chúng ta đúng là nhân tộc, nhưng xen lẫn chút xíu huyết mạch thượng
cổ không biết tên. Vì chút huyết mạch này mang đến tai họa ngập đầu cho chúng
ta. Khi ấy Quang Minh thần điện đang nổi lên, bọn họ cho rằng thứ gì cũng cần
tinh khiết, chúng ta không đủ thuần túy phải bị tịnh hóa.
Vu Nhai hờ hững nói:
– Thật ra mãi đến bây giờ bọn họ cho rằng nhân tộc Huyền Binh đế quốc không
phải con người.
Ngọc Thủy nghi hoặc hỏi:
– Huyền Binh đế quốc?
Ngọc Thủy lắc đầu tiếp tục bảo:
– Đúng vậy! Nhưng chỉ có số ít tín đồ cuồng nhiệt Quang Minh thần điện mới
nghĩ vậy, bọn họ chẳng qua sợ chúng ta được vua thế lực ma pháp ưu ái nhiều,
dao động địa vị Quang Minh thần điện. Chúng ta thật sự chỉ muốn sinh tồn, Ngọc
Nữ tộc chúng ta là chủng tộc rất đơn thuần.
Đơn thuần? Vu Nhai tin tưởng điều này, nhìn tính cách của Tiểu Mỹ liền biết.
Ngọc Thủy nói:
– Thế nhưng bọn họ chụp tội yêu nữ lên chúng ta, nói chúng ta dùng mị thuật
dụ dỗ vua thế lực ma pháp. Cuối cùng chúng ta bị diệt tộc, chỉ còn lại những
người lưu lạc trên thế gian.
Ngọc Nữ tộc trời sinh xinh đẹp lại gặp loạn thế tất nhiên có tộc nhân bị bắt
cóc, bán đi, hoặc yêu đương với cường giả này nọ.
– Chúng ta ngây thơ nhưng không yếu đuối, chúng ta muốn báo thù, nên bây giờ
mới xuất hiện tại đây. Hễ ai đối địch với Quang Minh thần điện là chúng ta sẽ
thức tỉnh.
Ngọc Thủy căm hận nói câu cuối cùng. Tức là Tiểu Mỹ không hoàn toàn ngây thơ,
nếu có thứ tổn thương nàng sâu sắc thì nàng sẽ biết hận. Vu Nhai không mong
thấy Tiểu Mỹ như thế.
Ngọc Nữ tộc lại nhìn đoàn người quang minh thánh nữ, các t nNgọc Nữ tộc thù
hận ngút trời như lại thấy cảnh bị diệt tộc.
Vu Nhai thở dài, không biết nên nói cái gì. Ngọc Nữ tộc rất giống yêu nữ, mới
rồi Dạ Tình, Nghiêm Sương bản năng đối địch với họ. Dù Ngọc Nữ tộc không giống
yêu nữ, chủng tộc xinh đẹp như vậy tất nhiên khiến các nữ nhân trên dời ghen
tỵ, nam nhân điên cuồng. Nhưng nam nhân không chiếm được Ngọc Nữ tộc sẽ càng
cuồng, thứ không có được thì hủy diệt.
Hồng nhan họa thủy thể hiện rõ nhất trên người Ngọc Nữ tộc.
Trừ phi năm xưa Ngọc Nữ tộc có lực lượng siêu đẳng tranh bá Thần Huyền đại
lục, nếu không chỉ có nước bị diệt. Dù được vua thế lực ma pháp thuở ấy che
chở cũng không được, vì gã chỉ là vua chứ không phải thần. Trong mắt nhiều vị
vua có tài trí mưu lược kiệt xuất thì nữ nhân là dùng để hy sinh.
– Bây giờ các ngươi tin chúng ta chưa?
Ngọc Thủy nhìn Dạ Tình, Nghiêm Sương. Hai nàng bị ảnh hưởng cảm xúc, tuy không
thật sự rung động nhưng mấy ngày qua đối kháng cùng Quang Minh thần điện khiến
Dạ Tình, Nghiêm Sương hận cái gọi là thần điện.
Dù Dạ Tình đã tin nhưng bản năng liếc hướng U Hoang.
Thấy U Hoang gật đầu, cuối cùng Dạ Tình tin tưởng.
Dạ Tình hỏi:
– Chúng ta không phải Ngọc Nữ tộc, không có huyết mạch Ngọc Nữ tộc thì có
nhận được truyền thừa không?
– Đương nhiên, hơn nữa . . .
Ngọc Thủy điều chỉnh cảm xúc, vươn ngón tay chạm vào bộ ngực Dạ Tình tuy không
to nhưng cao vút, mỉm cười nói:
– Nhận truyền thừa rồi chỗ này sẽ to ra, đương nhiên không bằng Tiểu Mỹ.
Vu Nhai trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, suýt chảy máu mũi. Vu
Nhai không chịu nổi, ta cũng rất muốn ‘vươn ngón tay’.
Mặt Dạ Tình đỏ rực liếc hướng U Hoang, may mắn vẻ mặt của hắn không thay đổi.
Dạ Tình thói quen quên mất U Hoang đeo mặt nạ.
Dạ Tình nói:
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
– Ta . . . Ta đồng ý nhận truyền thừa.
Nghiêm Sương nói:
– Ta cũng vậy!
Nghiêm Sương thầm nghĩ:
– Nếu bộ ngực to ra thì tên khốn họ Vu có xem mình là nữ nhân không?
Ngọc Thủy nói:
– Ừm! Tuy Ngọc Nữ tộc chúng ta không tính là chủng tộc mạnh nhất, kém xa Đế
Long tộc nhưng chúng ta cũng có siêu cao thủ, có tiềm lực siêu cao thủ. Nếu
không phải chúng ta quá ít người, chủng tộc rất nhỏ thì đã không đến mức không
phản kháng được, bị diệt tộc.
Ngọc Thủy nói xong rất buồn, các ảo ảnh càng mờ ảo hơn. Ngọc Nữ tộc nhân bắt
đầu truyền thừa của mình, Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ ngồi xếp bằng nhận
lực lượng.
Ngọc Thủy nhìn hướng Vu Nhai, hỏi:
– Ngươi còn chuyện gì cần hỏi không, Đế Long tộc?
– Ta chỉ muốn biết về chiến tranh năm xưa, ví dụ như nhất kiếm kinh thiên,
quốc gia Tinh Linh bị diệt như thế nào.
Vu Nhai sẽ không nói: Ta muốn biết vô số chiến trường cổ năm xưa ở đâu.
– Cái gì? Quốc gia Tinh Linh hoàn toàn bị diệt vong rồi sao?
Ngọc Thủy hỏi lại một câu khiến Vu Nhai câm nín.
Ngọc Thủy nói:
– Xin lỗi, chúng ta là chủng tộc đơn thuần, thờ ơ nhiều chuyện. Ngươi nói
nhất kiếm kinh thiên xuất hiện sau khi chúng ta bị diệt tộc, ta không giúp
ngươi được.
Vu Nhai hết cách, đành đối mặt hiện thực tàn nhẫn, yên lặng ngồi xuống điên
cuồng hấp thu lực lượng Ám Hắc Ma Vân căn còn sót lại trong cơ thể. Dường như
vì ảo cảnh này nên lực lượng bạo động bị trấn áp, cũng nhờ hắn giết người,
đánh xỉu quang minh thánh tử nên tiêu hao khá nhiều. Số lực lượng còn sót lại
với thực lực hoàng binh sư cửu đoạn của Vu Nhai có thể hấp thu.
Thời gian chậm rãi trôi, Vu Nhai tập trung tu luyện, củng cố, hiểu biết liên
tục phá lực lượng hai đoạn. Vu Nhai lĩnh ngộ cảnh giới hoàng binh sư, truy cầu
lực lượng cực độ, yên lặng chờ Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ truyền thừa
xong.
Ngọc Nữ tộc tổ chức nghi thức cổ xưa, truyền thừa cho ba nữ nhân. Dạ Tình,
Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ chìm đắm vào đó.
Bên kia, nhóm người với Độc Cô Cửu Tà dẫn đầu còn trong trạng thái ngơ ngác.
Bọn họ ít người nên lực lượng ảo cảnh khiến họ khó thứ tỉnh sớm, vì không cần
lãng phí lực lượng ảo cảnh cho bên Quang Minh thần điện.
Thật lâu sau Vu Nhai khẽ thở dài:
– Phù.
Vu Nhai mở mắt ra, truèn thừa đã kết thúc. Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ vẫn
bị vây chính giữa, lực lượng cuồn cuộn trên người ba nữ nhân. Lực lượng của
Tiểu Mỹ tinh thuần nhất.
Vu Nhai ngạc nhiên nhìn Ngọc Nữ tộc nhân, hỏi:
– Các ngươi rót năng lượng còn sót lại vào người bọn họ hết?
Không chỉ truyền thừa công pháp, tuyệt kỹ, Ngọc Nữ tộc truyền thừa cả lực
lượng sót lại trong linh hồn. Khi Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ thức tỉnh thì
thực lực của bọn họ sẽ tăng vọt.
Tuy ảo cảnh xuất hiện cần lực lượng ba nữ nhân lôi kéo, nhưng linh tộc Ngọc Nữ
tộc vốn ẩn chứa lực lượng của chính họ, chẳng qua vì là linh thể nên không
trực tiếp tác dụng vào ảo cảnh, cần có Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ. Bây giờ
Ngọc Nữ tộc hy sinh bản thân truyền thừa, rót hết lực lượng còn sót lại vào
người ba nữ nhân.
– Giữ lại cũng có ích gì? Chúng ta vốn là người chết, có thể thấy tộc nhân
vào thời đại này đã vô cùng thỏa mãn.
Ngọc Thủy mỉm cười nói:
– Thì ra đã qua lâu như vậy, lâu đến nỗi chúng ta đã bị thế nhân quên đi, lâu
tới mức chúng ta bị gọi là chủng tộc viễn cổ. Nhiều năm qua tộc nhân kế thừa
sợi dây chuyền đều không phá được Quang Minh thần điện, thật tốt.