Triệu Hoán Thần Binh

Chương 567: Quang Minh thần, bà nội nó.

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

– Lạc hiệu uy, tin tốt gì?

Tốc độ rèn trang bị của Vu Nhai siêu nhanh. Khắc Liệt Luân Tư thúc giục Vu
Nhai, cơ bản hoàn thành trang bị, hắn bắt tay vào nâng đẳng cấp. Trừ không bảo
đảm về thời gian ra tài liệu đầy đủ. Vu Nhai không thiếu tài liệu, vẫn là trấn
lột từ Kim Mã săn ma đoàn, thuộc về vật tư. Vu Nhai không định lấy những siêu
tài liệu đào được dưới Thiên Tội Uyên, dù khi đó có người trong thôn hỗ trợ
nhưng không quá nhiều siêu tài liệu.

– Hoàng Phủ đại tướng quân, Huyền Thần điện rốt cuộc đồng ý yêu cầu của Độc
Cô Anh chuẩn bị điều các ngươi đi Tuyết Lĩnh cương.

– Tuyết Lĩnh cương? Sao đột ngột vậy?

Lạc hiệu úy cười nói:

– Bây giờ đa số quân đội tập kết tại đó, bao gồm kỵ sĩ dự bị khác. Nghe nói
có tin chính xác Ma Pháp đế quốc sẽ tập kích nơi đó.

Vu Nhai nhíu mày, hắn có tìm hiểu về Kiếm Sơn hùng quan. Đừng nhìn Vu Nhai trừ
rèn, vẽ bùa ra không làm chuyện khác, thỉnh thoảng ban đêm hắn sẽ nghiên cứu
địa hình. Nếu không tìm hiểu địa hình thì dù mạnh mấy cũng vô dụng. Vu Nhai
nhớ rõ Tuyết Lĩnh cương không chỉ cách Tiền Tiêu Doanh Kiếm Phong lĩnh rất xa,
cách Kiếm Sơn hùng quan cũng không gần. Đại quân đột nhiên tập kết tại Tuyết
Lĩnh cương không sợ Ma Pháp đế quốc phát binh tập kích sao? Không chỉ một con
đường đến Kiếm Sơn hùng quan.

– Vu Nhai hiệu úy, chúc mừng. Vu Nhai kỵ sĩ còn vấn đề gì không?

Vu Nhai hỏi:

– Lạc hiệu úy, toàn bộ đại quân điều đi Tuyết Lĩnh cương hết sao? Chỗ khác
không để lại binh sĩ nào?

– Đương nhiên có, nhưng không nhiều.

Lạc hiệu úy khó hiểu Vu Nhai phản ứng, sau đó đoán được điều hắn lo lắng.

– Yên tâm, trong Kiếm Sơn hùng quan còn nhiều binh sĩ, dù Ma Pháp đế quốc đi
đường vòng tấn công tuyệt đối có thể kéo đại quân cứu viện.

– Lạc hiệu úy, không biết ai ra lệnh điều động quân đến Tuyết Lĩnh cương?

Nghe Lạc hiệu úy trả lời Vu Nhai vẫn thấy lạ. Tại sao điều động đi Tuyết Lĩnh
cương cách Tiền Tiêu Doanh Kiếm Phong lĩnh xa nhất vào lúc này? Rõ ràng Quang
Minh thần điện nhằm vào Vu Nhai, trừ phi mượn kiếm huynh báo tin sai.

Lạc hiệu úy nhíu mày nói:

– Đương nhiên là Hoàng Phủ đại tướng quân.

Vu Nhai truy hỏi tiếp:

– Là ai truyền tin cho Hoàng Phủ đại tướng quân? Tức là tin tức Ma Pháp đế
quốc chuẩn bị công kích Tuyết Lĩnh cương, là ai nói với Hoàng Phủ đại tướng
quân?

Biểu tình Lạc hiệu úy tỏ rõ bất mãn:

– Tất nhiên là người của chúng ta giấu trong Bắc Tuyết yếu tắc Ma Pháp đế
quốc.

Vu Nhai mặc kệ Lạc hiệu úy bất mãn, hỏi tiếp:

– Là ngươi hay Độc Cô Anh tướng quân tự mình nhận được tin sao?

– Tất nhiên là không, mặt này luôn là Dương tướng quân phụ trách.

Giọng điệu Lạc hiệu úy tỏ rõ bất mãn:

– Vu Nhai kỵ sĩ đang nghi ngờ điều gì? Ngươi đừng lo, Dương tướng quân dù gì
là tướng quân của Huyền Binh đế quốc, có ân không án gì với ngươi cũng sẽ
không lấy an nguy đế quốc chúng ta ra đánh bạc. Ma Pháp đế quốc sẽ không công
kích chỉ vì ngươi.

Lạc hiệu úy lộ biểu tình coi thường, thầm nghĩ:

– Tuy ngươi đắc tội Dương tướng quân rất nhiều nhưng hắn không đến mức vì
tiểu nhân vật nhà ngươi bày ra ván cờ lớn như vậy. Ngươi cho rằng mình là ai?

Còn về Ma Pháp đế quốc thì Lạc hiệu úy không biết Quang Minh thần điện đến,
Độc Cô Anh cũng vậy, không biết chuyện rất quan trọng. Bọn họ cứ tưởng khi đó
Vu Nhai lấy cớ làm khó dễ đánh Dương Tiên Tuấn trước cửa thành.

– Được rồi, Vu Nhai hiệu úy đừng nghĩ quá nhiều, các ngươi lập tức xuất phát
đi Tuyết Lĩnh cương đi.

Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com

Mắt Vu Nhai sáng rực nói:

– Lạc hiệu úy, chẳng lẽ Dương tướng quân không nói mấy ngày nay Bắc Tuyết yếu
tắc Ma Pháp đế quốc đang trong giai đoạn giới nghiêm sao? Không cho phép bất
cứ người nào ra vào, dù là người ngầm giao dịch cũng phải chờ ở bên ngoài.

Đương nhiên Vu Nhai sẽ không chờ mãi trong Tiền Tiêu Doanh Kiếm Phong lĩnh,
kiếp trước hắn làm nghề tình báo, biết công tác đó quan trọng cỡ nào.

Từ khi rời khỏi Kiếm Sơn hùng quan Vu Nhai đã kêu Từ Hắc Tử, Tư Đồ Ẩn với thân
phận lái buôn nhỏ đi Tuyết Lĩnh cương buôn bán. Lúc trước đã nói dù các đế
quốc xung đột dữ dội cách mấy vẫn sẽ giao dịch buôn bán.

Tư Đồ Ẩn, Từ Hắc Tử là người Ẩn Nguyên tiểu đội, làm chuyện này quen tay hay
việc.

Mấy hôm trước Tư Đồ Ẩn, Từ Hắc Tử truyền tin về Tuyết Lĩnh cương giới nghiêm
hoàn toàn, không cho phép ai ra vào. Nghe đồn là bắt gian tế, nhưng có tin vỉa
hè nói đại nhân vật đến.

Vu Nhai suy đoán vế sau, hắn không nghĩ ra tại sao đột nhiên giới nghiêm,
không tấn công ngay, nghĩ mãi không hiểu. Bây giờ Vu Nhai hơi hiểu, tuy không
rõ tại sao Dương Như Hóa to gan như vậy, không hiểu tại sao gã bày cục như thế
với kỵ sĩ dự bị nho nhỏ nhưng xem tình huống trước mắt thì gã chính là gian
tế.

Lạc hiệu úy không hiểu ý Vu Nhai:

– Không cho bất cứ người nào ra vào là sao?

– Tức là nếu không cho ai ra vào thì tại sao Dương Như Hóa tướng quân có thể
nhận được tin tức của thám tử?

Mắt Vu Nhai hấp háy nói:

– Theo ta biết mục đích Tuyết Lĩnh cương giới nghiêm là để bắt gian tế.

– Cái này . . . Có lẽ là . . .

Vu Nhai ngắt lời Lạc hiệu úy:

– Có lẽ Dương Như Hóa tướng quân nhận được tin Ma Pháp đế quốc sắp tấn công
Tuyết Lĩnh cương đã bị Ma Pháp đế quốc biết, cho nên Ma Pháp đế quốc mới bắt
gian tế. Nhưng nếu là bắt gian tế thì Ma Pháp đế quốc còn hành động đánh chiếm
Tuyết Lĩnh cương như ban đầu không?

Vu Nhai thấy nguy hiểm. Lạc hiệu úy đến thông báo kêu Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị rời
đi, nếu Dương Như Hóa là gian tế Ma Pháp đế quốc thì gã sẽ cho bọn họ đi dễ
vậy sao?

– Cái này . . . Có lẽ Dương tướng quân còn con đường nào khác, hoặc giương
đông kích . . .

Lúc này trên bầu trời vang tiếng hú của Tiểu Thúy.

– Grao!

Tiểu Thúy sà xuống với tốc độ nhanh nhất. Khi Vu Nhai trông thấy hai người
ngồi trên Tiểu Thúy thì biến sắc mặt, đó là Tư Đồ Ẩn, Từ Hắc Tử.

Nếu không phải tình huống kahản cấp Tư Đồ Ẩn, Từ Hắc Tử sẽ không quay về.

– Có chuyện gì?

– Vu Nhai, đại quân Ma Pháp đế quốc đã xuất phát. Như ngươi nói, người Quang
Minh thần điện đến, nhưng chúng ta không biết sẽ có bao nhiêu người, đi đâu.

Từ Hắc Tử thở hổn hển:

– Bây giờ bọn họ đã đi được một lúc, bởi vì Tiểu Thúy là tọa kỵ đặc biệt của
ngươi nên chúng ta chạy thật xa mới dám ngồi lên nó.

Ý của Từ Hắc Tử là đại quân Ma Pháp đế quốc đã áp sát, rất nhanh sẽ đến. Tốc
độ của Tiểu Thúy chỉ kéo giãn chút khoảng cách, thời gian.

Lạc hiệu úy không tin:

– Không thể nào! Nếu đại quân Ma Pháp đế quốc áp sát tại sao chúng ta không
nhận được tin tức? Sao bọn họ có thể cho chúng ta còn sống đi ra báo cáo?

Nếu dễ dàng để người xông ra thông báo thì cần Tiền Tiêu Doanh Kiếm Phong lĩnh
làm gì? Kéo sập mấy trạm gác thay thế bằng nhiều khưu phong thú cho rồi, nếu
quân đội tại sao hành động chắc chắn sẽ phong tỏa.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận