– Nhưng giật mình thì sao? Nàng khiêu chiến quyền uy tuyệt đối của Vệ gia,
bắt đầu các loại khiêu chiến, thắng lợi, bộ dạng nữ võ si. Sau đó nàng nói
ngon nói ngọt, ly gián phụ mẫu Vệ Vi Vi, suýt giết bọn họ.
Nghiêm Sương bình tĩnh nói:
– Bởi vì hành động cuối cùng chọc giận Vệ gia nên nàng bị thương nặng mang
theo Tiểu Mỹ đến Bắc Đẩu, giao Tiểu Mỹ cho Dạ a di sau đó lìa đời.
Câu chuyện thản nhiên, không có tình yêu kinh thiên động địa. Mẫu thân Tiểu Mỹ
chỉ vì sinh tồn, cuối nàng trở nên lợi hại nhưng vẫn đi khiêu chiến Vệ gia chứ
không phải trốn tha hương khiến người khó hiểu. Vu Nhai lại hiểu nỗi lòng của
nàng, bởi vì tính cách Vệ Vi Vi chắc chắn kế thừa mẫu thân, độc ác không buông
tha người.
Đặc biệt là vì Tiểu Mỹ, nàng phải trả thù, báo thù.
Cùng lúc đó, mẫu thân Tiểu Mỹ biết có Dạ a di chăm sóc cho nàng, có lẽ nàng
còn chút tình yêu hoặc hận nam nhân Vệ gia. Thêm vào nàng tuy ở trong kỹ viện
gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, nhưng trong mắt nhiều người thì nàng đã dơ
bẩn, hại Tiểu Mỹ bị người nói là nữ nhi của kỹ nữ. Nên nàng muốn chết, mới có
màn trình diễn võ si.
Một nữ nhân khi đã cực đoan đôi khi sẽ không nói lý.
Những điều này không quan trọng, chính yếu là Vu Nhai nhìn thấy một nữ nhân từ
tầng dưới chót giãy dụa lên, cảm thán cho vận mệnh của Tiểu Mỹ.
Vu Nhai chợt nghĩ ra điều gì, hỏi:
– Phải rồi, phụ thân của Tiểu Mỹ là ai?
Nghiêm Sương mới kể khi mẫu thân Tiểu Mỹ chưa vào Vệ gia đã có nàng.
Nghiêm Sương lắc đầu, nói:
– Dạ a di từng hỏi nhưng mẫu thân Tiểu Mỹ chỉ bảo là nam nhân kia đã chết,
nàng là quả phụ.
Đây không phải trọng điểm câu chuyện nên Vu Nhai cũng lơ đi, hắn chỉ nghĩ dân
gian quả nhiên là thiên tài lớp lớp. Nếu mẫu thân Tiểu Mỹ si nhra trong gia
tộc nào đó, thậm chí là tiểu gia tộc thì sẽ là nữ thiên tài một thế hệ, vận
mệnh khác hẳn.
Nghiêm Sương uy hiếp Vu Nhai:
– Vu Nhai, bây giờ ngươi đã biết thân thế của Tiểu Mỹ đáng thương cỡ nào rồi
đi? Vậy nên nếu ta phát hiện ngươi dám khi dễ nàng thì sẽ không tha cho ngươi.
Nghiêm Sương tiếp tục bảo:
– Nguyên Bắc Đẩu cô nhi viện cũng sẽ không buông tha ngươi.
Khóe môi Vu Nhai co giật. Lặp lại lần nữa, ta là bị người theo đuổi, bị cầu
hôn.
Mới rồi Vu Nhai mà nhận sợi dây chuyền của Tiểu Mỹ là sẽ nguy hiểm sinh mạng.
Bắc Đẩu cô nhi viện trừ ra hai mỹ thiếu nữ thiên tài Dạ Tình, Tiểu Mỹ còn khá
nổi tiếng.
– Còn Dạ Tình, nếu ngươi dám khi dễ nàng thì toàn Bắc Đẩu cô nhi viện sẽ
không tha cho ngươi.
Nghiêm Sương nói xong hất đuôi ngựa anh tư hiên ngang ngựa. Vu Nhai bất đắc dĩ
sờ cằm, bộ dạng của hắn giống người xấu lắm sao? Vu Nhai lắc đầu, đang chuẩn
bị đi về ngủ say bỗng nhiên khựng lại.
Vu Nhai kinh ngạc hỏi:
– Thôn Thiên kiếm lão bà, cuối cùng nàng chịu nói chuyện với lão công? Cái
gì? Trong sợi dây chuyền của Tiểu Mỹ có gì lạ? Một loại lực lượng không có tác
dụng với nam giới?
Tiếc rằng nghe Vu Nhai kêu lão bà thì Thôn Thiên kiếm linh lặn ất, mặc kệ hắn.
Có vẻ vì câu chuyện mẫu thân Tiểu Mỹ làm Thôn Thiên kiếm linh xúc động mở
miệng. Nhớ lần trước Vu Nhai đại chiến với Độc Cô Cửu Dương trên Thiên Tội
Pha, Thôn Thiên kiếm linh truyền thôn thiên nhị thức hình như cũng vì hắn nhắc
lại lập trường mẫu thân với Độc Cô Cửu Dương, còn có lập trường đối xử nữ
nhân. Trước kia Vu Nhai không hiểu tại sao Thôn Thiên kiếm linh đột nhiên
truyền thừa cho thôn thiên nhị thức, giờ thì hắn đã hiểu.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Vu Nhai cười gian:
– Xem ra Thôn Thiên kiếm lão bà rất có tấm lòng son, ta thích.
Nghiêm Sương chưa đi xa, nghe Vu Nhai lẩm bẩm thì ngoái đầu lại. Nghiêm Sương
thấy Vu Nhai cười gian ác đứng tại chỗ, lẩm bẩm lão bà lão bà, thật tình.
Nghiêm Sương hung tợn nói:
– Chết tiệt, cái tên háo sắc này. Uổng công ta nói nhiều với hắn, cứ tưởng
hắn sẽ cảm động ai ngờ vẫn là tính tình như vậy. Tiểu Mỹ không hiểu chuyện
cũng đành thôi, cái tên này cho rằng có thể cưới Tiểu Mỹ sao? Mơ đẹp quá.
Nghiêm Sương vốn lại có hảo cảm với Vu Nhai nhưng giờ thì không còn sót lại
chút gì.
* * *
– Cái gì? Tiền Tiêu Doanh Kiếm Phong lĩnh? Huyền Thần điện định sắp xếp Bắc
Đẩu kỵ sĩ dự bị đến chỗ đó?
Đã qua mấy ngày, rất bình tĩnh. Đối với kỵ sĩ dự bị bốn hành tỉnh là vài ngày
bình yên nhưng khu phố chợ Kiếm Sơn hùng quan thì không bình tĩnh chút nào.
Đặc biệt là những kỹ viện, binh sĩ lùng sục khắp nơi tìm người. Nhưng cuối
cùng vẫn không tìm ra chút manh mối, mượn kiếm huynh thật sự bốc hơi biến mất.
Có Hoàng Phủ đại tướng quân ở, Dương Như Hóa không đi bắt Vu Nhai, như thể sự
kiện Vệ Vi Vi chưa hề xảy ra. Nhưng các sắp xếp khác tiến triển có trật tự, ví
dụ như Trần kỵ sĩ Thuẫn Lĩnh hành tỉnh bí mật bàn bạc với Dương Như Hóa và
thực hiện.
Lúc này Độc Cô Anh nghe nói Huyền Thần điện sắp xếp Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị đi
Tiền Tiêu Doanh Kiếm Phong lĩnh thì đập bàn đứng dậy. Ai sống trong Kiếm Sơn
hùng quan đều biết nơi ấy nổi tiếng là doanh vật hy sinh, tới đó chỉ có đường
chết. Sắp đặt này là đẩy Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị vào vực sâu.
Tuy gần hai năm nay Kiếm Phong lĩnh khá yên lặng nhưng càng như vậy càng nguy
hiểm hơn. Dương Như Hóa nêu đề nghị này đã là tín hiệu cực kỳ nguy hiểm, không
chừng gã nhận được tin mật gì.
Độc Cô Anh nhìn Dương Như Hóa chằm chằm, nói:
– Dương Như Hóa, ngươi nên biết kỵ sĩ dự bị so tài cần phải công bằng, ngươi
dám sắp xếp Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị vào chỗ như vậy sao?
Dù mấy ngày trước có lệnh của Hoàng Phủ đại tướng quân nhưng Độc Cô Anh không
nhận được ích lợi thực tế bao nhiêu, nàng không thể nhúng tay vào chuyện điều
động kỵ sĩ dự bị đi nơi nào.
Có nhiều lực lượng ngầm Độc Cô Anh kém hơn Dương Như Hóa.
Dương Như Hóa lạnh nhạt nói:
– Độc Cô tướng quân nói đùa. Sắp đặt? Sao ta làm được. Điều ta có thể làm là
liệt kê ra nơi có thể kiếm quân công trong Kiếm Sơn hùng quan chúng ta, thuyết
minh cặn kẽ giao cho sát ý sắp đặt. Chuyện hoàn toàn không liên quan tới ta,
tin tưởng Huyền Thần điện bài bố như vậy là tuyệt đối công bằn.
Độc Cô Anh nhìn Dương Như Hóa chằm chằm, lại quay đầu ngó Trần kỵ sĩ.
Trần kỵ sĩ thong dong ngồi không thèm nhìn hướng Độc Cô Anh. Những kỵ sĩ chính
thức khác rất chú ý chuyện này nhưng Trần kỵ sĩ thì không, còn cần nói gì nữa?
Bên trên vang thanh âm chất chứa nghi hoặc:
– Ừm! Độc Cô Anh, Tiền Tiêu Doanh Kiếm Phong lĩnh có chuyện gì? Chẳng lẽ rất
nguy hiểm hoặc không kiếm được chút quân công?
Đó là giọng của Hoàng Phủ đại tướng quân. Rút về lời đã nói, không phải tất cả
người Kiếm Sơn hùng quan đều biết Tiền Tiêu Doanh Kiếm Phong lĩnh là ở đâu.
Kỵ sĩ dự bị, kỵ sĩ chính thức đều nhìn Độc Cô Anh, mong chờ nàng giải thích.
Đặc biệt la đám người Yến đại nhân, Hạng Phi giáo quan đại biểu Bắc Đẩu hành
tỉnh, còn có nhóm Vu Nhai, Độc Cô Cửu Tà ngồi sau lưng họ.