Bây giờ Tinh Linh thần nỗ vẫn vỡ vụn, huyền binh của Vu Nhai quá yếu không đủ
để chống đỡ thần nỗ dung hợp phục hồi. Tuy niên Tinh Linh binh linh sương mù
đã có chút linh giác, ngẫu nhiên làm ra hành động thân thiết khiến Vu Nhai rất
hưng phấn.
Mũi tên cuối cùng là Tinh Linh binh linh bỗng tiến vào đại nỗ Vu Nhai chế tạo,
đó là mũi tên mạnh nhất hắn bắn ra.
Điểm duy nhất đáng giá hưng phấn là Vu Nhai dùng Luân Chuyển Thần Ấn Phong tự
quyết Huyền Binh Điển phong binh linh của Vệ Vi Vi lại. Vu Nhai hưng phấn
không phải vì hắn mạnh mà là Luân Chuyển Thần Ấn Phong tự quyết có không gian
phát triển rất lớn.
Vu Nhai sửa sang lại suy nghĩ, cuối cùng thở dài thườn thượt:
– Lực lượng vẫn quá yếu.
Có thể nói hôm nay cực kỳ mạo hiểm, nếu không có Tiểu Thúy kịp lúc chạy tới,
nếu Độc Cô Cửu Tà, Lý Thân Bá không tình cờ gặp mượn kiếm huynh trong quán
rượu thì Tiểu Mỹ thật sự bị nguy hiểm. Dù Vu Nhai tới kịp lúc chỉ có thể cứu
Tiểu Mỹ ra rồi dốc hết sức lực chuồn đi.
Vu Nhai mở miệng nói:
– Nói này Tiểu Mỹ chiến hữu, nàng cảm thấy bây giờ kẻ lừa đảo ta đây nên ngắm
trăng ngâm thơ sao? Sợ quấy rầy ta?
Vu Nhai nói xong ngẩn ra. Chiến hữu, đúng vậy, sức yếu thì dựa vào chiến hữu.
– Kẻ lừa đảo, hôm nay đa tạ ngươi. Nếu không có ngươi thì ta đã bị nguy hiểm.
Vu Nhai định ăn hiếp Tiểu Mỹ nhưng nghe giọng điệu của nàng hơi khác, lòng hắn
khó chịu. Vu Nhai rất muốn tìm mượn kiếm huynh rồi lăng trì Vệ Vi Vi. Thiếu nữ
ngây thơ đáng yêu trải qua chuyện tàn nhẫn như hôm nay, Tiểu Mỹ còn tiếp tục
đơn thuần được không?
– Cảm tạ gì? Cứu nàng là chuyện đương nhiên.
Vu Nhai mỉm cười nói:
– Có phải tâm tình không tốt? Đừng quan tâm, nàng cứ xem như nữ nhân kia ghen
tỵ ngực của nàng đi.
Chết cha, lỡ có ý nghĩ xấu xa.
Vu Nhai thầm nghĩ, rũ mi mắt xuống. A Ni đà phật, phi lễ . . . Thật sự rất
muốn nhìn!
– Đúng là tâm tình của ta đang rất tệ, ta nhớ lúc nhỏ Vệ Vi Vi luôn ăn hiếp
ta nhưng ta luôn xem nàng là tỷ tỷ. Sau này mẫu thân của ta rời khỏi Vệ gia,
ta không gặp lại Vệ Vi Vi nữa.
– Mấy năm sau ta theo mẫu thân quay về, khi đó Vệ Vi Vi càng làm dữ hơn,
nhưng ta cảm thấy chúng ta từng cùng nhau chơi chung, ta cho rằng sẽ khiến
nàng thích ta. Nhưng mấy lần cuối gặp mặt nàng luôn đánh ta khóc, còn mắng
chửi mẫu thân của ta.
Vu Nhai ngẩn ra, không ngờ tâm tình Tiểu Mỹ ủ rũ không phải vì gặp chuyện tàn
nhẫn hôm nay mà nhớ quá khứ, bởi vì Vệ Vi Vi luôn ghét nàng. Thiếu nữ đáng yêu
như vậy, Vệ Vi Vi đáng đời.
Không biết mượn kiếm huynh làm việc thế nào, đã bán Vệ Vi Vi chưa?
Tiểu Mỹ bĩu môi, chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu gối, bộ dạng ngây thơ
vô tội.
Vu Nhai cúi đầu, bộ dạng cũng rất ngây thơ vô tội. Hết cách, đầu gối đè ép
ngực Tiểu Mỹ tách ra hai bên, thật sự là . . .
Vu Nhai đành ngồi xổm xuống, không nói chuyện. Gió mát ban đêm lạnh lẽo.
Tiểu Mỹ chớp mắt nói:
– Kẻ lừa đảo, ngươi nói xem có phải Tiểu Mỹ rất vô dụng, luôn không thể làm
người ta thích? Năm xưa trong Vệ gia là vậy, hôm nay Vệ Vi Vi như thế cũng
không có gì. Chắc chắn Vệ Vi Vi không thích ta, nhưng tại sao những người khác
cũng cười tà ác như thế?
Tiểu Mỹ tiếp tục bảo:
– Kẻ lừa đảo, ngươi có ghét ta vì mẫu thân của ta là kỹ nữ không?
– Làm gì có ai không thích Tiểu Mỹ? Bọn họ không thích là vì thấy ghen tỵ. Ta
rất thích Tiểu Mỹ.
Vu Nhai bị không khí cảm nhiễm, các suy nghĩ tà ác bị đè nén.
– Dạ Tình, Nghiêm Sương thích Tiểu Mỹ, mọi người trong Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị
thích Tiểu Mỹ. Còn về mẫu thân của nàng là kỹ nữ thì sao ghét được? Thế giới
này tàn nhẫn, mỗi người cần sống, ta không cho rằng có nghề nào thấp hèn.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
– Tiểu Mỹ nhìn ta đi, ta vốn là tiểu binh thủ thành trước cổng thành, là phế
vật bị Độc Cô gia trục xuất. Bây giờ ta vẫn là kỳ binh giả, nhưng ta sống rất
tốt, có người ghét lẫn thích ta. Chẳng lẽ Tiểu Mỹ không thích ta sao?
– Ừm! Nếu ngươi đừng luôn ăn hiếp Dạ Tình tỷ, Nghiêm Sương tỷ và ta, đừng
thường xuyên gạt người thì ta sẽ rất thích ngươi.
Tiểu Mỹ nghiêm túc nói:
– Tuy nhiên ta vẫn hơi thích ngươi.
Khóe môi Vu Nhai co giật, tâm sự của thiếu nữ đúng là khó hiểu, ngây thơ hoặc
không đều khó đoán.
Vu Nhai khích lệ:
– Vậy là đúng rồi. Tóm lại ta chỉ cần biết chúng ta là chiến hữu, ta chỉ biết
Tiểu Mỹ là đồng bạn tốt nhất, từng sóng vai sinh tử, sau này vẫn sẽ tiếp tục
như thế.
Tiểu Mỹ nghe Vu Nhai nói, đôi mắt tròn xoe sáng lên.
Bàn tay mũm mĩm vươn ra luồn vào khe núi hù Vu Nhai giật mình thụt lùi, chịu
không nổi suýt che ngực.
– Tiểu Mỹ, định làm gì vậy?
Tiểu Mỹ kéo một sợi dây chuyền ra đưa cho Vu Nhai:
– Cái này tặng ngươi.
Vu Nhai khó hiểu nhận lấy sợi dây chuyền. Đây là một sợi dây chuyền bằng bạc,
thoạt trông không có gì lạ, xúc cảm ấm áp hơi lạnh giống như con người Tiểu
Mỹ, nàng nên ngây thơ. Sợi dây chuyền rất đẹp, nhưng khi Vu Nhai tưởng tượng
nó vốn nằm trong khe núi thì muốn xịt máu mũi.
A ni đà phật, vô lượng thiên tôn . . .
– Đây là mẫu thân để lại cho ta, lúc ở Thanh Man tiểu thành ta học rèn với
ngươi, nhớ ngươi bảo ta giao học phí, còn muốn lấy sợi dây chuyền của ta. Thứ
này là mẫu thân cho ta nên không thể tùy tiện đưa ngươi. Mẫu thân nói chỉ có
ai ta nhìn thuận mắt, là nam nhân không ghét ta vì mẫu thân là kỹ nữ thì mới
được cho sợi dây chuyền.
Tiểu Mỹ nghiêm túc nói:
– Tuy ngươi luôn ăn hiếp chúng ta nhưng ngươi chẳng những là vị hôn phu của
Dạ Tình tỷ, còn cứu ta hai lần. Ta biết mỗi lần ngươi ăn hiếp ta không phải vì
ghét ta mà là ngươi rất thích ta, ậy nên ta tặng nó cho ngươi.
Vu Nhai chớp mắt. Ở Thanh Man tiểu thành? Học phí?
Vu Nhai ngẫm nghĩ nửa ngày, hiểu ra, thầm xấu hổ.
Vu Nhai thầm nghĩ:
– Ta đâu có muốn lấy sợi dây chuyền của nàng làm học phí. Thứ này mỗi ngày
chìm trong thế giới mềm mại, ta nào biết trước ngực nàng có nó? Lúc ấy ta chỉ
muốn . . .
– Mẫu thân của Tiểu Mỹ cũng là ý này sao? Không phải thích nên tặng mà là đưa
cho con rể tương lai? Nhưng không biết mẫu thân của Tiểu Mỹ có ngây thơ như
nàng không? Hoặc không biết nữ nhi của mình không lớn lên nổi nên nói mơ hồ,
Tiểu Mỹ thì thấy mình thuận mắt thế là tặng đồ?
– Ừm! Ngươi lấy sợi dây chuyền tức là thành vị hôn phu của ta, không thể ăn
hiếp ta nữa.
Vu Nhai đã đoán sai, lời trăn trối cuối cùng của mẫu thân Tiểu Mỹ nói rất rõ
ràng. Vu Nhai nuốt nước miếng, bỗng nhiên thêm một vị hôn thê, hắn thấy rất là
tội lỗi. Nhưng sao vừa thấy tội lỗi vừa sung sướng thế này?
– Tại . . . Sao đột nhiên muốn gả cho ta?
Tiểu Mỹ nghiêng đầu, nghiêm túc nói:
– Tại sao? Ta nói rồi, bởi vì Dạ Tình ty muốn gả cho ngươi, ta thấy ngươi
thuận mắt. Tuy ngươi luôn lừa người nhưng ta biết ngươi đang chơi với ta. Đôi
khi ngươi rất đáng ghét, sau đó ta không thấy ghét nữa. Có khi muốn chơi với
ngươi, với Tiểu Thúy, nên gả cho ngươi.
Lỗi quá lỗi, nhưng không chịu nổi ác ma hấp dẫn.