Dương Như Hóa, Trần kỵ sĩ đồng thanh kêu lên:
– Là sao?
– Tức là chúng ta không tìm được dấu vết gì của Vệ tiểu thư trong quán rượu,
thậm chí là vị kỵ sĩ dự bị này. Người trong quán rượu không nhớ có thiếu niên
cưỡi khưu phong thú đi vào.
Binh sĩ bối rối khó giải thích rõ ràng:
– Tức là mọi người đều quên kỵ sĩ dự bị này vào quán rượu Biên Phong, càng
không biết hắn có mang nữ nhân vào không. Rõ ràng nhiều người đi đường thấy
hắn mang một nữ nhân vào quán rượu.
– Nghĩa là người trong quán rượu đã quên kỵ sĩ dự bị này, hoặc sau khi hắn
vào quán rượu Biên Phong không biết dùng cách bí mật vòng ra quán rượu, bán Vệ
tiểu thư hoặc đã giấu đi.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Vô số cặp mắt nhìn chằm chằm vào Vu Nhai. Theo lời binh sĩ nói thì Vu Nhai
cưỡi khưu phong thú lao đi với tốc độ nhanh nhất bán hoặc giấu Vệ Vi Vi đi.
Không, Vu Nhai không thể nào bán nàng đi vì không đủ thời gian.
Dương Như Hóa hỏi:
– Đã tìm quanh quán rượu chưa?
– Có tìm mấy lần, không chút dấu vết, Vệ tiểu thư như bốc hỏi.
– Xung quanh có bọn buôn người gì không?
Binh sĩ cười khổ nói:
– Bẩm tướng quân, đã mấy trăm năm Kiếm Sơn hùng quan chúng ta chưa từng nghe
có buôn người. Chỗ chúng ta không phải bách tộc loạn địa, bên ngoài là hoang
nguyên vô ngần, bọn buôn người không có chỗ đứng.
Mặt mọi người sa sầm. Đúng vậy, buôn người không có trị trường trong Kiếm Sơn
hùng quan. Tù binh Ma Pháp đế quốc thì không thể tùy tiện lấy ra buôn bán, dù
có người mua sẽ giao dịch trong bí mật, móc nối chằng chịt với chính phủ.
– Có tìm trong mấy kỹ viện không?
Binh sĩ báo cáo:
– Đã tìm hết nhưng không phát hiện được gì, vị kỵ sĩ Vu Nhai này cũng không
có thời gian bán.
Binh sĩ ngần ngừ nói:
– Tướng quân, chúng ta phân tích là trong thời gian ngắn che giấu không để
lại chút dấu vết thì chỉ có một khả năng, đó là sau khi kỵ sĩ dự bị này vào
quán rượu đã bỏ Vệ tiểu thư vào không gian giới chỉ.
– Cái gì?
Mắt mọi người bắn ra tia sáng. Bỏ vào không gian giới chỉ, nếu nhân loại bị
hút vào không gian giới chỉ thì chỉ có một con đường chết. Không giống ma thú
thần kỳ Thủy Tinh nuôi, Tiểu Hắc biến thái đến tùy tiện đi vào không gian giới
chỉ.
Vu Nhai lạnh lùng cười:
– Có cần ta mở không gian giới chỉ cho các ngươi xem không?
Không ai quan tâm Vu Nhai, Trần kỵ sĩ nhanh chóng lấy ra một mảnh nhỏ tấm
thuẫn, sử dụng linh giác cường đại cảm ứng.
Trần kỵ sĩ nhíu mày nói:
– Không có, ta cảm giác được Kiếm Sơn hùng quan còn ở trong không gian chúng
ta.
Không gian giới chỉ là sáng tạo không gian mới trong không gian Thần Huyền đại
lục, nếu bị hút vào không gian giới chỉ sẽ không cảm ứng được.
Binh sĩ không biết nên nói cái gì:
– Cái này . . .
Từ tình huống gì phân tích tới lui cũng không đoán ra Vu Nhai làm cách nào
khiến Vệ Vi Vi biến mất.
Trần kỵ sĩ mở miệng hỏi:
– Dương tướng quân, lúc trước ta nghe kỵ sĩ của Độc Cô gia hét to nói cái gì
mang Vệ Vi Vi đến quán rượu giao cho Bạch lão sư gì đó, Dương tướng quân có
thể điều tra từ mặt này.
Dương Như Hóa gật đầu, nhìn binh sĩ.
– Tuân lệnh! Chúng ta đi điều tra ngay!
Binh sĩ nhận được lệnh liền bay nhanh ra ngoài.
Sau khi binh sĩ rời đi, mọi người nhìn hướng Vu Nhai.
Vu Nhai cười ngại ngùng nói:
– Đừng nhìn ta như vậy, chắc vì kẻ buôn người ta tìm rất lợi hại.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Trần kỵ sĩ lặp lại:
– Hừ! Mặc kệ thế nào hãy bắt hắn lại trước.
Dương Như Hóa gật đầu, các binh sĩ trước đó bị quấy rầy lại áp sát Vu Nhai.
Khiến người sửng sốt là Vu Nhai không hề chống cự, còn ngăn cản Bắc Đẩu kỵ sĩ
dự bị, để mặc cho binh sĩ bắt hắn.
Vu Nhai không bị áp giải đi địa lao mà đứng chờ binh sĩ báo cáo. Không khí kỳ
dị.
Qua hai mươi phút ma thú bay lao tới, binh sĩ kia không đợi mọi người hỏi đã
nói ngay.
– Báo!
– Tướng quân, chúng ta vẫn không tìm được manh mối gì. Bạch lão sư kia đã
biến mất, không không không, càng như là chưa từng có người này. Chúng ta có
hỏi thăm hai chỗ Vu Nhai kỵ sĩ đã đi là quán trà, quán rượu, người này không
tồn tại.
Mọi người ngẩn ngơ, bao gồm Vu Nhai. Mượn kiếm huynh quá bí ẩn, xóa hết ký ức
những người từng gặp gã, bao gồm quán trà.
Lúc trước Vu Nhai còn chuẩn bị tinh thần không gian giới chỉ, thậm chí là mượn
kiếm huynh bị bắt về. Có vẻ Vu Nhai đã quá lo lắng.
Bạch lão sư chưa từng xuất hiện, nói vậy là Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị cố ý tung hỏa
mù. Nhưng Vệ Vi Vi biến mất, nếu không có người tiếp ứng thì nàng biến mất như
thế nào?
Vu Nhai làm sao khiến một người sống biến mất?
Không ai nghi ngờ Bạch lão sư thật sự tồn tại, vì bọn họ không điều tra ra
manh mối gì từng có người như thế xuất hiện trong Kiếm Sơn hùng quan. Bọn họ
thà đặt ánh mắt vào người Vu Nhai, hết cách, bây giờ hắn sáng chói lòa.
Một người không chắc có tồn tại và một người lóa mắt, quá dễ dàng lựa chọn.
Kỵ sĩ dự bị Thuẫn Lĩnh hành tỉnh hồi hộp hỏi:
– Nói mau, ngươi bắt Vệ tiểu thư đi đâu rồi?
Vu Nhai nhún vai trả lời:
– Ta đã bảo là bán cho buôn người, có lẽ kẻ buôn người đó là thánh binh sư
chăng?
Mượn kiếm huynh thật đáng sợ, Vu Nhai không nghĩ ra gã làm sao mang theo Vệ Vi
Vi biến mất.
– Ngươi . . .!
Người Thuẫn Lĩnh hành tỉnh tức giận nín thở, vừa sợ vừa căng thẳng. Nếu Vệ Vi
Vi thật sự biến mất thì kỵ sĩ dự bị Thuẫn Lĩnh hành tỉnh cũng tàn đời.
Người Thuẫn Lĩnh hành tỉnh quay sang nói với Dương Như Hóa:
– Tướng quân, xin dùng cực hình buộc hắn khai ra tung tích của Vệ Vi Vi!
Vu Nhai sợ hãi hét lên:
– Đừng, ta nói được không?
Mọi người nhìn sang, dù ai đều thấy rõ vẻ mặt Vu Nhai không hề sợ hãi.
– Thật ra sau khi ta vào quán rượu đã đốt Vệ Vi Vi ra tro.
Mọi người con ngươi co rút.
Trần kỵ sĩ lạnh nhạt nói:
– Vệ Vi Vi chưa chết, huyền binh bản mệnh của nàng nằm trong tay ta.
Mọi người thở phào, hận không thể đi lên đánh tên khốn này bầm dập. Bắc Đẩu kỵ
sĩ dự bị cũng bị Vu Nhai hù sợ, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Vu Nhai nói câu
tiếp theo càng đáng sợ hơn là Vệ Vi Vi thành tro. Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị rởn tóc
gáy.
Vu Nhai nói:
– Được rồi, đừng ngạc nhiên như vậy. Mới rồi Dương tướng quân đã nói kỵ sĩ dự
bị bị bắt cóc mà không bị phát hiện thì trói người, hù dọa người đều là vô
tội. Ta chỉ bắt Vệ Vi Vi tiểu thư nhà các ngươi đi.
– Cứ yên tâm, ta chỉ hù dọa nàng, còn thời gian thì các ngươi không có quy
định, ta cho rằng một năm, nửa năm đều là vô tội. Được rồi, các ngươi hãy thả
ta đi.
Có người nuốt nước miếng:
– Ực ực!
Vu Nhai uy hiếp rõ ra mặt. Nhớ đến lời Vu Nhai từng nói, người Thuẫn Lĩnh hành
tỉnh tự hứa nếu hắn trói người, còn bảo là ‘tha cho ngươi vô tội’, lại có
người muốn nuốt nước miếng.
Sao Vu Nhai làm được điều này? Tại sao trong chớp mắt đã biến một người sống
mất tích?