Mượn kiếm huynh cảm thán rằng:
– Rất bất ngờ đúng không? Ài, lần trước ngươi vào Mê Vụ sơn mạch từ biệt ta
xong ta đi du lịch. Khi ấy ta nản lòng chán nản, vốn nghĩ tổ kỳ binh chúng ta
sắp nghênh đón huy hoàng ai ngờ ngươi phải chết trong Mê Vụ sơn mạch.
Mượn kiếm huynh cũng ra từ tổ kỳ binh.
– Nhưng ta không ngờ ngươi đi ra, quả nhiên trời không bỏ tổ kỳ binh ta. Tiếc
rằng ta luôn đi du lịch, không biết ngươi đã trở về. Mãi sau này từ lá thư của
một vị lão sư mới biết tin, nhưng ta đã lên đường phiêu bạt nên không trở về.
Mượn kiếm huynh ngừng một lúc, tiếp tục bảo:
– Sau này ta nghe nói ngươi cùng kỵ sĩ dự bị đi Kiếm vực hành tỉnh thế là ta
đến Độc Cô Thần thành. Trong Độc Cô Thần thành ta gặp bằng hữu của ngươi, Độc
Cô Chu, Độc Cô Đỉnh. Ta được biết có thể ngươi đi Kiếm Sơn hùng quan nên thuận
tiện mang theo Tiểu Thúy, hâm mộ ngươi quá, tốc độ của Tiểu Thúy siêu nhanh.
Mượn kiếm huynh đơn giản kể lại hành trình gần một năm qua. Vu Nhai hiểu ra,
hóa ra mượn kiếm huynh gặp Độc Cô Chu. Nhưng mượn kiếm huynh đuổi theo hắn làm
cái gì? Chẳng lẽ gã có sở thích đoạn tay áo?
Vu Nhai rùng mình, nổi da gà da vịt.
Mượn kiếm huynh trợn trắng mắt nhìn thấu tâm lý Vu Nhai, nói:
– Ngươi đừng quên lời ta nói lúc ngươi vào Mê Vụ sơn mạch, ta giỏi đào móc
nhân tài trong tầng lớp bình thường. Ngươi xem như đệ tử dòng chính của ta nên
tất nhiên ta phải lại đây quan tâm, đừng phủ nhận ánh mắt của ta, thấy không?
Nhân tài ta đào mcó xông ra Mê Vụ sơn mạch, xông vào Độc Cô gia. Lần đầu ta
cho ngươi mượn kiếm biết ngay ngươi sẽ không làm ta thất vọng.
Khóe môi Vu Nhai co giật, ánh mắt của tên này hơi bị xa.
Mượn kiếm huynh đắc ý nói:
– Từ khi ngươi vào Mê Vụ sơn mạch ta đã biết chắc ngươi sẽ không bị gì, xem
đi, bây giờ ngươi còn đứng đây chạy nhảy.
Vu Nhai chớp hỏi:
– Ủa? Người mới nói nản lòng chán nản vì ta vào Mê Vụ sơn mạch đúng không?
Trước lúc Vu Nhai vào Mê Vụ sơn mạch chỉ nói cho mẫu thân, Vu Tiểu Dạ biết hắn
tự tin ra được, nhờ các nàng báo lại với bằng hữu giùm. Khả năng mượn kiếm
huynh biết chuyện rất thấp.
Mượn kiếm huynh cứng họng, vội ho khan:
– Khụ.
Mượn kiếm huynh liếc tới liếc lui cuối cùng dừng ở Dạ Tình:
– A? Thì ra các ngươi đang hẹn hò ở đây? Ta đến không đúng lúc rồi, ta có nên
tránh đi không?
Vu Nhai chớp mắt:
– Hẹn hò?
Vu Nhai theo ánh mắt mượn kiếm huynh nhìn hướng Dạ Tình, biểu tình kinh ngạc
hỏi:
– Ủa? Sao Dạ Tình còn ở đây? Ta cứ tưởng nàng đã đi.
Dạ Tình luôn ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện. Dạ Tình rất có ấn tượng với
mượn kiếm huynh, ban đầu nếu không nhờ gã điều tra Lạc gia hãm hại Vu Nhai đủ
điều sau lưng thì hắn thậm chí không có cơ hội vào Mê Vụ sơn mạch. Nhưng chỉ
có thế, Dạ Tình không biết mượn kiếm huynh làm lão sư gì trong Bắc Đẩu học
viện, có chỗ nào lợi hại.
Dạ Tình không tâm tình nghe nội dung Vu Nhai, mượn kiếm huynh đối thoại, nàng
đang vật lộn với buồn phiên rối rắm.
Dạ Tình nghe Vu Nhai nói trong phút chốc mặt vặn vẹo. Dạ Tình ngồi bên cạnh Vu
Nhai nửa ngày, tâm tình rối rắm nửa ngày, tính ngả bài với hắn như nói nàng
thích U Hoang, để xem hắn có phản ứng gì. Không ngờ Vu Nhai luôn phớt lờ nàng,
không, hắn cố ý, với thực lực của hắn sao có thể không chú ý Dạ Tình đã đi hay
chưa?
Vu Nhai đang trả thù Dạ Tình mấy ngày nay phớt lờ hắn, con người này sao mà
hẹp hòi quá. Ngay từ đầu Vu Nhai đã là như vậy, chuyện gì cũng nhỏ nhen, nàng
là thiếu nữ, sao hắn không chịu nhường nhịn nàng chút nào?
– Vu Nhai, ta nói rồi, ta không nói chuyện với ngươi.
Dạ Tình càng nghĩ càng tức giận, nói một câu xong bỏ đi, để lại hai nam nhân
một con khưu phong thú ngây ra tại chỗ.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Mượn kiếm huynh nhìn Vu Nhai, hỏi:
– Ngươi làm bậy với nàng xong bỏ người ta?
Mắt Vu Nhai trợn trắng, lười trả lời.
Vu Nhai chỉ lỡ hôn Dạ Tình có một cái, hắn không hề cố ý. Hơn nữa vừa rồi Vu
Nhai thật sự không nhớ ra Dạ Tình, hắn luôn cảm ứng hơi thở Tiểu Thúy, không
rảnh chú ý đến thứ khác.
Nàng luôn không nói chuyện với ta, khả năng một mình ở lại rất thấp. Ta cho
rằng nàng rời đi là rất hợp tình hợp lý!
Linh giác của Vu Nhai rất mạnh nhưng hắn không cố ý đặt trên người Dạ Tình,
hắn tập trung tìm kiếm Tiểu Thúy, bản năng cho rằng nàng đã đi. Dạ Tình cười
khổ, tuy không biết nguyên nhân nhưng e rằng hiểu lầm lại sâu thêm.
Mượn kiếm huynh không hỏi, gã chỉ thấy hứng thú với tiềm lực của Vu Nhai.
Vu Nhai không đuổi theo, hắn còn không rõ tình huống, chạy theo Dạ Tình để
càng bôi càng đen sao?
Vu Nhai và mượn kiếm huynh cùng ngồi xuống bàn luận chuyện Bắc Đẩu học viện,
kỵ sĩ dự bị, còn có tổ kỳ binh. Mượn kiếm huynh nói đơn giản tình huống gã gặp
Độc Cô Chu, Độc Cô Đỉnh trong Độc Cô Thần thành.
Sau khi Vu Nhai nhảy vào Thiên Tội Uyên, Độc Cô Chu được đám người Độc Cô Cửu
Tà quan tâm nên sống không tệ.
Độc Cô Đỉnh thì . . . Gã là ai? Vu Nhai đã quên, hắn lờ mờ nhớ là người đi
chung với Độc Cô Chu, bộ dạng gầy gò. Lúc trước Độc Cô Chu bị Độc Cô Cửu Dương
bắt, là Độc Cô Đỉnh chạy tới thông báo cho Vu Nhai.
Mượn kiếm huynh bỗng đổi đề tài, mắt hấp háy nói:
– Vu Nhai huynh đệ, ta đi du lịch qua nhiều nơi, tăng trưởng kiến thức, trong
đó có vài điều sẽ khiến ngươi hứng thú.
Kiến thức? Cảm thấy hứng thú? Hình như ta chỉ hứng thú với chỗ nào giấu thần
binh.
Mượn kiếm huynh mở miệng nói:
– Ví dụ như nữ nhi của hội trưởng công hội võ học Đan Tinh Tinh, tức là Thủy
Tinh.
Vu Nhai căng thẳng hỏi:
– Thủy Tinh? Thủy Tinh bị gì?
Mượn kiếm huynh nói nhanh:
– A! Nghe nói lúc ngươi nhảy xuống uyên gì đó của Độc Cô gia thì Thủy Tinh
nhận được tin, định lén chạy ra ngoài nhưng bị bắt về.
– Sau đó?
Mượn kiếm huynh hồi hộp nói:
– Sau đó bị tiếp tục cấm túc, nhưng có một chuyện khiến ngươi càng hứng thú
hơn.
– Có chuyện gì?
– Yên tâm, không phải việc lớn. Không hiểu sao thực lực Thủy Tinh tăng trưởng
siêu nghịch thiên, nàng sử dụng huyền binh ma pháp kỳ lạ. Điều này khiến ma
pháp sư mạnh nhất Huyền Binh đế quốc chú ý, trong thời gian Thủy Tinh trốn ra
bị bắt về đã nhận làm đồ đệ.
– Ngươi cũng biết ma pháp sư ở trong đế quốc chúng ta có cuộc sống khó khăn
thế nào, nàng được gọi là ma pháp sư mạnh nhất Huyền Binh đế quốc càng chịu
hoàng tộc giám thị. Nên Thủy Tinh thường hay vào cung đình học tập với ma pháp
sư mạnh nhất, đôi khi đi nửa tháng hoặc lâu hơn. Phong thư ngươi viết cho Thủy
Tinh sợ là nàng không nhận được.
Vu Nhai thở hắt ra. Hóa ra là vậy, theo ma pháp sư mạnh nhất Huyền Binh đế
quốc tu luyện là chuyện tốt.
Vu Nhai biết Thủy Tinh có huyền binh ma pháp, thực lực tăng trưởng nghịch
thiên. Bởi vì vong linh thánh nữ Quang Minh thần điện đã chết truyền thừa cho
Thủy Tinh, cộng với nàng có được Quang Ma Kinh sâu trong Mê Vụ sơn mạch.