Triệu Hoán Thần Binh

Chương 531: Nên thưởng cái gì đây (hạ)?

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Dương Tiên Tuấn tiếp tục bảo:

– Nhưng dù không có chuyện này thì Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị sẽ trở thành binh sĩ,
chèn ép tân binh là bình thường, nhưng hắn đánh ta.

Khóe môi mọi người co giật, chuyện thật nhàm chán. Cứ tưởng sắp mở màn kịch
hay, ai ngờ là người trẻ tuổi tranh giành tình nhân, thật tình . . .

– Đúng vậy! Dù chuyện là thế thì hắn không nên đánh điệt nhi của ta nặng như
vậy, còn đánh tàn phế . . .

– Không thể cái đầu ngươi! Vu Nhai, ngươi tên là Vu Nhai đúng không? Hừ, Vu
Nhai vốn cho rằng Dương Tiên Tuấn là gian tế Ma Pháp đế quốc nên mới ra tay
không biết nặng nhẹ.

– Ngươi không nghe hắn nói sao? Điệt nhi của ngươi kêu Vu Nhai giao không
gian giới chỉ ra hắn liền đưa, mấy cái, mấy chục cái. Nhưng điệt nhi của ngươi
được một tấc lại muốn tiến một thước, bị đánh cũng đáng tội. Thử hỏi nếu đổi
lại là ngươi có nhịn được không?

Hoàng Phủ đại tướng quân cũng nhàm chán như mọi người. Những người khác thấy
chán vì bốn tổ kỵ sĩ dự bị không đánh nhau, Hoàng Phủ đại tướng quân thì nản
vì không có gian tế. Hoàng Phủ đại tướng quân nghe Dương Như Hóa nói làm gã
tức giận cãi lại.

Hoàng Phủ đại tướng quân cực kỳ ưa thích Vu Nhai, nói tiếp:

– Hơn nữa chuyện lấy việc công trả thù riêng xảy ra trong địa bàn của ta,
tranh giành vì một nữ nhân, lại còn dùng thân phận đè người, có còn là nam
nhân không? Nhớ năm xưa khi lão tử tán gái chưa từng dùng thân phận hoàng tộc,
hắn đáng đánh!

Những người hiểu Hoàng Phủ đại tướng quân thầm nghĩ:

– Năm xưa ngươi không dùng thân phận hoàng tộc đè người nhưng ai đều biết
ngươi là thùng cơm hoàng tộc, ngươi quá nổi tiếng. Cô nương bình thường có thể
chống cự nổi sức hấp dẫn giàu giỏi đẹp trai lại là hoàng tộc không?

Dương Như Hóa vẫn không từ bỏ:

– Đại tướng quân . . .

Hoàng Phủ đại tướng quân không thèm nghe Bắc Đẩu thành nói, gã quay sang Vu
Nhai:

– Đại cái gì? Vu Nhai, ngươi làm rất đúng, nhưng có một chuyện ngươi tệ, vô
cùng tệ.

Hoàng Phủ đại tướng quân thấm men say nổi hứng nói nhiều.

Vu Nhai chắp tay hỏi:

– Xin đại tướng quân chỉ giáo cho.

Hoàng Phủ đại tướng quân nói:

– Ngươi là chiến sĩ của đế quốc, kỵ sĩ của Huyền Thần điện thì không nên bị
quyền lực nào kiềm chế. Khi tên kia đòi ngươi giao không gian giới chỉ thì
ngươi nên đánh hắn, đánh đến mẫu thân của hắn không nhận ra mới đúng!

Mọi người câm nín, Hoàng Phủ đại tướng quân đúng là không e ngại cái gì, nói
ngay trước mặt bá phụ của người ta không tốt chút nào.

– Vâng, a xin ghi nhớ, đa tạ đại tướng quân dạy bảo!

Vu Nhai vui vẻ, đây chính là miệng vàng lời ngọc, sau này hắn đánh nhau trong
Kiếm Sơn hùng quan bớt lo trước sau.

Hoàng Phủ đại tướng quân rất vừa lòng với biểu hiện của Vu Nhai:

– Ừm! Giỏi giỏi, ngươi biểu hiện rất giỏi. Ta nên thưởng cái gì cho ngươi
đây?

Đặc biệt là thái độ của Vu Nhai đối với Hoàng Phủ đại tướng quân làm gã rất
hưởng thụ.

Dương Như Hóa thấy Hoàng Phủ đại tướng quân định thưởng cho Vu Nhai thì rất
bực bội, lại phản bác:

– Đại tướng quân, hắn quá xúc động đánh người bị thương.

Dương Như Hóa không quan tâm phần thưởng, Hoàng Phủ đại tướng quân có cho Vu
Nhai làm tướng quân cũng chẳng sao. Dương Như Hóa muốn xử lý tiểu tử này không
khó, nhưng bâ giờ thưởng cho Vu Nhai chẳng khác nào tát mặt gã, tát mạnh trước
mắt bao nhiêu là kỵ sĩ.

Hoàng Phủ đại tướng quân không cảm nhận được tâm tình của Dương Như Hóa:

Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com

– Xúc động? Mới rồi ta đã nói hắn chưa đủ xúc động, ngay khi Dương Tiên Tuấn
đòi lợi lộc thì hắn nên hành động.

– Nói vậy là Vu Nhai đánh điệt nhi của ta thành như vậy chẳng những không bị
trị tội còn nên thưởng?

– Đúng vậy!

Dương Như Hóa bất đắc dĩ, lùi một bước:

– Đại tướng quân, nếu người đã đại công vô tư như vậy, thưởng cho người này
hơi sống, không công bằng với kỵ sĩ dự bị khác.

– A!

Hoàng Phủ đại tướng quân khó chịu. Như Dương Như Hóa nói, Hoàng Phủ đại tướng
quân định ban chức quan cho Vu Nhai làm, nhưng làm vậy là không công bằng với
kỵ sĩ dự bị khác. Tuy Hoàng Phủ đại tướng quân là thùng cơm nhưng không có
nghĩa là gã hoàn toàn không hiểu chuyện.

– Thôi, trước tiên thưởng tượng trưng đi, cho mười bình thuốc trị thương tứ
giai, những thứ khác chờ so đấu kỵ sĩ dự bị xong rồi tính.

– Đại tướng quân, thân thể của mạt tướng hơi khó chịu, xin cáo từ.

Hôm nay Dương Như Hóa hoàn toàn mất mặt, khiến gã khó chịu nhất là bị một kỵ
sĩ dự bị nho nhỏ đến từ Bắc Đẩu hành tỉnh làm câm nín, quá nhục nhã. Dương Như
Hóa kéo Dương Tiên Tuấn bị thương nặng xoay người đi.

Hoàng Phủ đại tướng quân kêu lên:

– Chờ chút, tuy chuyện Dương Tiên Tuấn chỉ là tranh giành tình nhân nhưng ta
cảm thấy những lời Vu Nhai vừa nói có điều lạ. Không biết hắn có mượn chuyện
tình địch che giấu điều gì không?

– Vậy đi, ta sẽ khiến người bí binh đoàn điều ra rõ ràng, ngươi nhớ phối hợp.
Ta đang tẩy rửa vết nhơ cho điệt nhi của ngươi.

Dương Như Hóa rít qua kẽ răng:

– Đa tạ đại tướng quân.

Nếu ai không hiểu quá khứ của Hoàng Phủ đại tướng quân còn tưởng gã cố ý nhằm
vào Dương Như Hóa. Không ai nói gì, các tướng quân vui vẻ nhìn Dương Như Hóa
bình thường kiêu căng tức hộc máu. Đám kỵ sĩ thì hờ hững đứng ngoài cuộc.

Các kỵ sĩ biết một điều, nếu có cơ hội sẽ tìm cách lừa đại tướng quân này.
Nhìn xem, đại tướng quân rất là tự đắc vì quyết định khiến bí binh đoàn điều
tra.

Hoàng Phủ đại tướng quân không vì Dương Như Hóa rời đi ảnh hưởng tâm tình, gã
càng vui vẻ hơn.

– Được rồi, sự việc đã rõ ràng, chúng ta tiếp tục uống rượu.

Hoàng Phủ đại tướng quân mời rượu, giữ bốn người Vu Nhai, Độc Cô Cửu Tà, Dạ
Tình, Lý Thân Bá ở lại. Giống như đám kỵ sĩ dự bị hành tỉnh khác, bốn tổ đều
có người tham gia tiệc rượu.

Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị khác thì được người dẫn đi chỗ ở, bọn họ không thể nào cứ
đứng bên ngoài đại điện hóng chuyện.

Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị lẩm bẩm:

– Không biết là Vu Nhai bày mưu lập kế hay hắn quá may mắn, gặp đại tướng
quân cực phẩm.

Dân bản xứ Bắc Đẩu hành tỉnh hay người tỉnh ngoài đều thấy sung sướng trong
lòng, lúc trước bị áp lực đè nén, giờ thì mặt mày hớn hở. Dù vì nguyên nhân
gì, Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị có thể ngẩng đầu, ưỡn ngực trong Kiếm Sơn hùng quan.
Đặc biệt là dân bản xứ Bắc Đẩu hành tỉnh luôn có chút tự ti, giờ thì ném hết
sang một bên.

Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị tràn đầy chiến ý, mong chờ cuộc chiến tiếp theo với kỵ sĩ
dự bị ba hành tỉnh khác.

Hoàng Phủ đại tướng quân đã uống say, người xung quanh tản đi. Khi Vu Nhai
định đi theo dòng người thì một người như hồn ma xuất hiện bên cạnh hắn.

Người đó cười chói tai nói:

– Ngươi là Vu Nhai đúng không? Ta tin tưởng ngươi không phải người làm việc
không có suy nghĩ hay thanh niên nhiệt huyết, ngươi cho rằng người tổ nào đó
trong ba hành tỉnh chúng ta xuống tay với Bắc Đẩu các ngươi sao? Ha ha, đùa gì
vậy? Với thực lực Bắc Đẩu các ngươi không đáng để chúng ta ra tay.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận