Dạ Tình không dám tin điều mình trông thấy. Dù mặt nạ khác với lần trước nhưng
kiếm, cách ăn mặc, hơi thở thì giống y như lần trước.
– Cái gì? Hắn là U Hoang?
Lúc trước Nghiêm Sương nghe Dạ Tình kể về U Hoang nhiều đến nhàm tai, nàng
không cho rằng U Hoang sẽ xuất hiện nữa. Nhưng vào lúc bọn họ nguy hiểm nhất U
Hoang lại xuất hiện, có lẽ khi Dạ Tình gặp nguy hiểm thì U Hoang có mặt?
Tiểu Mỹ trong trẻo kêu lên:
– U Hoang, ngươi là U Hoang sao?
Vu Nhai liếc hướng đám người. Có tám người bị Độc Cô Cửu Dương, nữ nhân là Dạ
Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ, Diễm tỷ thuộc hạ của Tiết tổ trưởng trong tiểu
thành Thanh man. Bên nam trừ Tiết tổ trưởng ra có người tổ kỳ binh là Lữ Nham,
Cự Xỉ, Huyết Lệnh. Độc Cô Cửu Dương ngắm rất chuẩn, bắt gần hết những người Vu
Nhai quan tâm.
Lửa rực cháy trong lòng Vu Nhai, mắt hắn trang ngập sát ý.
Vu Nhai gật đầu, nói:
– Là ta!
Vu Nhai vốn muốn dùng mặt thật xông ra nhưng xử lý Độc Cô Cửu Dương địa binh
sư nếu không dùng ám ảnh tiệt sát thuật thì không được. Cho dù Vu Nhai có dùng
ám ảnh tiệt sát thuật cũng chưa chắc thành công, phe Độc Cô Cửu Dương không
chỉ một mình gã, xung quanh còn nhiều thuộc hạ chực chờ. Cho nên Vu Nhai không
tấn công Độc Cô Cửu Dương ngay.
Bởi vì Vu Nhai bày vài thứ bên ngoài, một số liên quan đến U Hoang, cho nên
hắn dùng thân phận này ra mặt.
Độc Cô Cửu Dương lạnh nhạt hỏi:
– Ngươi là ai? Dám xen vào chuyện của Độc Cô gia, ngươi chết chắc. Giết hắn!
– Nói nhảm nhiều quá, Độc Cô gia có gì ghê gớm?
Vu Nhai biến mất tại chỗ, vung một nhát kiếm. Kiếm quang kỳ lạ xuất hiện trước
mặt đám người Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ, Huyết Lệnh, Cự Xỉ. Răng rắc một
tiếng, huyền binh tỏa trên thân tám người rớt xuống. Giây sau tiếng sắt thép
vang lên, đó là thuộc hạ của Độc Cô Cửu Dương phát ra. Tiếc rằng chỉ có một
tiếng, hai thuộc hạ tự cho rằng bắt giữ được cơ hội nay đầu mình phân ly.
Vu Nhai phá huyền binh tỏa cho tám người xong tiện tay tiêu diệt hai kẻ xông
đến.
Nghiêm Sương bật thốt:
– Quá mạnh!
Nghiêm Sương nhìn hướng Dạ Tình, nàng đã ngây ngẩn nhìn U Hoang chăm chăm.
Vu Nhai nhìn mọi người, nói:
– Các ngươi còn hành động được không? Nếu được thì chặn đám tạp nham này
giùm, ta muốn giết họ Độc Cô.
Kêu Vu Nhai một mình đấu với Độc Cô Cửu Dương và thuộc hạ chẳng bằng hắn tự
sát cho rồi.
Lữ Nham lạnh lùng nói:
– Đa tạ vị này . . . Anh hùng giúp đỡ, chúng ta có thể chiến đấu.
Lữ Nham lao hướng một người. Tiết tổ trưởng, Diễm tỷ liếc nhau, cùng vọt ra.
Sau đó là Huyết Lệnh, Cự Xỉ. Lữ Nham, Cự Xỉ, Huyết Lệnh hai thủ một công, qua
mấy tháng rèn luyện ba người phối hợp ngày càng khăng khít, dư sức tạm thời
chặn lại đám thuộc hạ.
Nghiêm Sương kéo Dạ Tình còn đang thẫn thờ:
– Dạ Tình, chúng ta cũng hành động đi.
– A . . . ừ, được.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Mắt Dạ Tình vẫn dính chặt vào bóng den ngăn chặn Độc Cô Cửu Dương cho tám
người, lòng nàng phức tạp. Dạ Tình không biết suy nghĩ hiện nay trong lòng
mình, Nghiêm Sương kéo nàng như kéo khúc gỗ. Mãi khi sắp lướt qua người áo đen
thì tim Dạ Tình đập nhanh, nàng muốn nhìn hắn rồi lại không dám nhìn thẳng,
như thiếu nữ ngại ngùng.
Khi Dạ Tình lướt qua Vu Nhai thì hắn chợt lên tiếng:
– Chờ đã!
Dạ Tình ngây người, ngẩng đầu nhìn bóng đen cao hơn nàng nửa cái đầu.
Vu Nhai cúi đầu nói:
– Bằng vào thực lực của các ngươi sợ là không đối phó được nhiều thuộc hạ của
Độc Cô Cửu Dương, mới rồi ta bày hai trận pháp ở bên ngoài, nàng biết loại
trận pháp đó. Đây là vị trí, cách khởi động trận pháp.
Vu Nhai nói xong nắm tay Dạ Tình nhét tờ giấy chuẩn bị sẵn vào tay nàng.
Lòng Dạ Tình rối loạn, nghe công việc quan trọng thì hơi tỉnh táo lại nhưng Vu
Nhai đột nhiên nắm tay làm tim nàng đập nhanh. Dạ Tình suýt quên việc chính,
may mắn có Nghiêm Sương ở bên cạnh lôi kéo.
Rất nhanh Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ tham gia cuộc chiến, nhà gỗ bị đánh
thủng mấy cái lỗ.
Vu Nhai thầm nghĩ:
– Hấp dẫn quá, xúc cảm thật tuyệt.
Tay Dạ Tình thường cầm huyền binh, còn là song chùy, không biết nàng làm cách
nào bảo dưỡng đôi tay mà trơn mềm mịn màng. Vu Nhai không nghĩ lung tung nữa,
trước mắt còn một người hắn phải giết.
Từ khi Vu Nhai cắt đứt huyền binh tỏa trên thân tám người, đến lúc Dạ Tình,
Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ xuất chiến chỉ vài giây. Bởi vì tám người đột nhiên tấn
công làm thuộc hạ Độc Cô Cửu Dương không kịp trở tay, nên Vu Nhai tạm thời còn
bình yên đứng đây. Đó chỉ là tạm thời, khi Dạ Tình xuất chiến thì hai thuộc hạ
cận thân của Độc Cô Cửu Dương đã lao lên.
– Dám ra tay với Độc Cô gia chúng ta, dù ngươi là ai, có đến chân trời góc
biển cũng phải chết!
– Ta ở đây, không cần đi chân trời góc biển.
Vu Nhai nghênh hướng hai thuộc hạ cận thân của Độc Cô Cửu Dương. Ám ảnh tiệt
sát thuật chi minh sát, u Linh kiếm ý bộc phát. Nếu muốn giết Độc Cô Cửu Dương
có thực lực địa binh sư thì Vu Nhai phải trừ khử thuộc hạ của gã, cần nhất
kích tất sát.
– A!
Chỉ một kiếm đã có một người chết. Cả hai thuộc hạ cận thân của Độc Cô Cửu
Dương có thực lực hoàng binh sư cửu đoạn, nhưng trước mặt Vu Nhai hoàng binh
sư thất đoạn suýt bị giết ngay tại chỗ, có thể thấy Vu Nhai thu hoạch đáng sợ
cỡ nào bên dưới Thiên Tội Uyên.
Vu Nhai rút kiếm lại giết hướng thuộc hạ cận thân của Độc Cô Cửu Dương còn
lại. Khi Vu Nhai định phát chiêu tiêu diệt ngay thì Dạ Tình cách xa chợt lên
tiếng, lời nàng nói suýt khiến hắn bị thuộc hạ cận thân của Độc Cô Cửu Dương
giết ngược lại.
– U Hoang, mới rồi ngươi ở bên cạnh đã nghe hết đúng không? Ta . . . Ta và Vu
Nhai đó không có quan hệ gì, chúng ta chỉ là chiến hữu bình thường. Không
không, Vu Nhai là một kẻ vô sỉ, cố ý nói ta là vị hôn thê của hắn, lại còn
tuyên dương ra ngoài. Cho nên nhiều người cho rằng chúng ta là hôn phu hôn thê
nhưng thật sự không đúng như vậy, là tại tên kia quá vô sỉ!
Dạ Tình phản ứng lại, đã nghĩ ra nguồn gốc khiến tâm tình nàng phức tạp nên
vội vàng giải thích. Nếu không giải thích sợ là không còn cơ hội, vì không để
U Hoang hiểu lầm Dạ Tình không tiếc nói xấu nhân cách của Vu Nhai.
Vu Nhai tức giận suýt lao qua lột quần Dạ Tình xuống, vỗ vào cặp mông trắng
mấy chục cái.
Ô nhục rõ rành rành! Ta đã bao giờ tuyên dương hôn thê? Mỗi lần là nàng tự
thừa nhận vì khiến ta thành tình địch của mọi người, mỗi lần ta muốn phủ nhận
nhưng không có cơ hội! Nàng quá vô sỉ! Còn vô sỉ hơn ta! Nếu ta thật sự là U
Hoang thì đã bị nàng lừa, mỹ nữ nói dối chết người không đền mạng!
Bây giờ Vu Nhai là U Hoang nên giọng điệu phải lạnh lùng:
– Vu Nhai? Ta có nghe về người này, nhân phẩm không tệ, nếu thích hợp hãy
trân trọng đi.
Vu Nhai cải thiện danh tiếng cho bản thân.
Nếu nàng đã vô tình đừng trách ta vô nghĩa. Dạ Tình cô nương, U Hoang ca chỉ
là truyền thuyết, nàng hãy trân trọng Vu Nhai đi!