Triệu Hoán Thần Binh

Chương 498: Không an gia ngõ hẹp.

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Lão già Mê Thành không biết khi lão lại trở về Thiên Tội Uyên thì bên trong sẽ
xảy ra chuyện gì. Vu Nhai không biết quy tắc Thiên Tội Uyên tạo ra vì Cổ Đế
Long Linh, hắn nói với các nhân loại ‘Có lẽ các ngươi sẽ nhanh chóng ra ngoài’
không phải vì lý do này. Vu Nhai biét Minh Huyễn cổ lâm mất đi Cổ Đế Long Linh
sẽ không xảy ra tình huống ‘đi lần thứ hai là không lấy được khắc long khí
kiện, thế hệ trước có xác suất lấy khắc long khí kiện rất thấp’, chỉ cần cố
gắng tìm là sẽ lấy được khắc long khí kiện.

Vu Nhai chỉ kịp thu khắc long khí kiện chưa bị Cổ Đế Long Linh ném vào Minh
Huyễn cổ lâm làm mồi, số lượng những khắc long khí kiện đó còn có khá nhiều.

Tóm lại trong thời gian tiếp theo nhân loại Thiên Tội Uyên sẽ dần có tin đồn:

– Nếu không có Vu Nhai thì bọn họ sẽ không lấy được khắc long khí kiện, bọn
họ sẽ không tràn ngập đấu chí, hy vọng, bọn họ sẽ không truy cầu lực lượng. Là
Vu Nhai chỉ dẫn đường lớn quang minh cho bọn họ, là Vu Nhai cho bọn họ lực
lượng chiến thắng hắc ám.

Nếu nói truyền thuyết Độc Cô Chiến Phong chưa hoàn toàn mất đi, khi câu nói
này lan rộng ra thì quy mới nhớ năm xưa có Độc Cô Chiến Phong gì đó. Thật ra
vẫn có người nhớ, bởi vì Độc Cô Chiến Phong là kẻ thù của Vu Nhai.

Bây giờ Vu Nhai không biết hắn chợt nổi lên ý nghĩ, nhờ Độc Cô Cửu Lan chuyển
lời cho các thôn dân trước khi đi sẽ mang đến hiệu quả như vậy. Hiện tại Vu
Nhai chỉ muốn chửi thề, truyền tống trận rác rưởi gì đây, nó truyền tống hắn
đến giữa không trung.

Vu Nhai thật lâu không thấy ánh sáng, ánh mắt đầu tiên nhìn ánh sáng sau đó là
tiếng hét thảm.

– A!

Miệng Vu Nhai ngậm bông tuyết, ú ớ hét lên:

– Cha nó, lão già Mê Thành chết tiệt, chắc chắn lão cố ý!

Vu Nhai không biết lần này hắn đã hiểu lầm lão già Mê Thành. Ma pháp truyền
tống trận đó truyền tống tùy cơ. Lúc này cả người Vu Nhai bị tuyết bao phủ,
may mắn bên dưới là lớp tuyết nếu không hắn sẽ té rất đau. Vu Nhai hùng hổ
chửi vài câu, nhanh chóng đứng dậy đáp xuống thân cây cao nhất. Vu Nhai nheo
mắt lại, đã mấy tháng hắn không thấy ánh nắng, ánh sáng thật tốt.

– Ủa? Sao không thấy Kiếm phong? Chỗ này là đâu?

Vu Nhai không biết truyền tống trận đưa hắn đến đâu, cứ cho rằng bị truyền
tống tới Độc Cô Thần thành mới đúng. Nhưng Vu Nhai không thấy Kiếm phong, tức
là chỗ này cách Độc Cô Thần thành rất xa.

– Thôi, đi ra chỗ quỷ quái này trước, tìm người hỏi thăm là biết ngay.

Vu Nhai không để bụng, hắn đã hoàn toàn thích ứng thế giới, gặp chuyện kỳ lạ
gì cũng không thấy lạ nữa. Mê Vụ sơn mạch, Chuy Lĩnh hành tỉnh, phản nghịch
chi cốc, kiếm ảnh trận, Thiên Tội Uyên, các nơi đó chỗ nào không phải là tồn
tại vượt mức tưởng tượng?

Vu Nhai tùy tiện chọn một hướng nhanh chóng chạy đi.

Nếu bây giờ có ai thấy bước chân của Vu Nhai sẽ sửng sốt phát hiện dưới tuyết
không có dấu chân, đây chính là định nghĩa của đạp tuyết vô ngân.

Vu Nhai chợt khựng lại, hắn đứng trên mặt tuyết phản chiếu ánh nắng, ngơ ngác
nhìn bốn phía.

Tuyết, thời gian này mà có tuyết thì chắc là phía bắc Thần Huyền đại lục.

Vu Nhai nhớ kỵ sĩ dự bị Huyền Thần điện Bắc Đẩu hành tỉnh nằm ở Hàn Kiếm thành
phương bắc Kiếm vực hành tỉnh, không biết có phải ở khu vực này không? Vu Nhai
lắc đầu, quyết định tìm người hỏi thăm.

Vu Nhai đi dọc theo con đường đã chọn đi hai ngày trời nhưng không thấy một
bóng người. Vu Nhai không vội vã, nhân dịp này sửa sang lại thứ có được trong
Thiên Tội Uyên. Hàn Kiếm thành, mấy mảnh nhỏ huyền binh, khắc long khí kiện,
và khắc long khí kiện bị hỏng. Còn có mấy bình dược vật, hai quyển bí tịch phù
văn.

Quên nói có thêm mấy thứ Vu Nhai trấn lột từ tội nhân, ma tinh này nọ.

Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com

Thu hoạch cực kỳ phong phú, có thể nói Vu Nhai giàu to. Mấy thứ này chỉ là
phụ, quan trọng nhất là trong Huyền Binh Điển thêm ba thành viên. Ma Liêm,
Tinh Linh thần nỗ, Cổ Đế Long Linh. Nhưng ba thành viên này toàn là thần phần
khiến người ta đau đầu.

Ma Liêm binh linh điên dại, Tinh Linh thần nỗ vẫn là đoàn khói, Cổ Đế Long
Linh thì sao? Từ ngày Cổ Đế Long Linh thấy ảo giác chủ nhân cũ, giây phút
trước khi nó bị hủy diệt thì điên cuồng đập phá rồi ủ rũ, mặc kệ Vu Nhai kêu
gọi cỡ nào cũng không đáp lời.

Khóe môi Vu Nhai co giật, những siêu thần binh cái nào cũng khó hầu hạ.

Sau ngày đó Thôn Thiên kiếm linh phớt lờ Vu Nhai, như thể nàng nói chuyện với
chủ nhân như hắn sẽ bị chọc tức chết. Vu Nhai cảm giác được từ khi Cổ Đế Long
Linh đến Thôn Thiên kiếm linh bắt đầu sử dụng vào lực lượng bí ẩn của Huyền
Binh Điển từ từ chữa lành vết thương. Không chỉ có Thôn Thiên kiếm linh, Cổ Đế
Long Linh, Thí Thần Ma Nhẫn cũng yên lặng tu sửa, tu luyện.

Vu Nhai cảm giác binh linh khác có chút thay đổi nhưng hắn không nói được lý
do.

Vu Nhai không biết những lời hắn đã nói với Cổ Đế Long Linh tạo ra hiệu quả
gì. Mặc dù có vài lời của Vu Nhai khiến các binh linh đứt dây thần kinh, nhưng
các binh linh cảm nhận được hắn thật sự xem bọn họ là con người mà không phải
công cụ.

Vu Nhai sẽ không dòm ngó suy nghĩ của các binh linh, dù sao bọn họ cố gắng
không phải việc xấu.

Vu Nhai tiếp tục đi tới, bất giác lực lượng khi thu phục Cổ Đế Long Linh bị
hắn hoàn toàn luyện hóa xong, thực lực lên đến hoàng binh sư thất đoạn. Cùng
lúc đó, trong kiếm pháp của Vu Nhai có thêm một loại Đế Long kiếm kỹ.

Đây là kiếm kỹ thuộc về Cổ Đế Long Linh, lúc trước trong Minh Huyễn cổ lâm Vu
Nhai có được cách giải trận, cũng kiếm được mấy chiêu kiếm kỹ. Tuy uy lực
không khủng bố như Thôn Thiên kiếm nhưng siêu lợi hại, là đỉnh cao trong Thần
Huyền đại lục.

Quan trọng nhất là đẳng cấp cỡ Vu Nhai có thể sử dụng Đế Long kiếm kỹ, chắc là
tuyệt kỹ không được Cổ Đế Long Linh xem trọng.

– Ủa? Đó là . . .

Trước mặt Vu Nhai vẫn là một mảnh trắng xóa, lúc này đột nhiên xuất hiệnnhững
đốm đen di chuyển có trật tự. Vu Nhai thở hắt ra, rốt cuộc thấy người. Qua mấy
ngày không gặp người Vu Nhai không biết có phải đã rơi vào tuyệt địa không. Vu
Nhai không suy nghĩ nhiều, hắn vội vàng chạy qua ngăn lại đội mấy chục người.

– Người là ai? Tại sao một mình . . .

Khi thấy Vu Nhai xuất hiện đoàn đội tiến vào trạng thái chiến đấu. Người trong
đội toàn là dùng kiếm, điều này khiến Vu Nhai càng khẳng định hắn còn trong
Kiếm vực hành tỉnh.

Vu Nhai bày ra bộ dạng thân thiện hỏi:

– Ta tên là Vu Nhai, đến đây hỏi đường. Ta lạc đường trong chỗ này đã mấy
ngày, mới rồi thấy nhân loại hơi xúc không đọng chút. Xin lỗi đã làm các vị
sợ.

Người dẫn đầu hỏi:

– Lạc đường? Ngươi là săn ma nhân?

Vu Nhai tùy ý sáng tạo câu chuyện:

– À không, ta không phải săn ma nhân, ta chỉ cùng bằng hữu đến đây chơi, kết
quả gặp bão tuyết. Ta và bằng hữu đi lạc, ta không có kinh nghiệm dã ngoại,
rất hoang mang. Bốn phía một mảnh trắng xóa, bây giờ ta cũng không biết mình
có còn ở chỗ cũ không.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận