Lần đầu tiên lừa gạt thất bại, mắt Vu Nhai trợn trắng nói:
– Sao ta biết thứ này kém hơn của nhân loại? Chắc vì ta lấy nhiều khắc long
khí kiện.
– Lấy bao nhiêu?
– Cái này . . . Tiểu Loan, Tiểu Dịch, đây là đại ca ca tặng quà cho các
ngươi.
Vu Nhai không trả lời lão già Mê Thành, trực tiếp lấy hai khắc long khí kiện
ra, đó là hai bao tay. Vu Nhai đã nghĩ ra từ lâu, dù sao những khắc long khí
kiện bị trùng không mấy quan trọng, cho Tiểu Loan, Tiểu Dịch để chúng có cơ
hội ra ngoài.
Tiểu Dịch ngẩn ra, chậm rãi nhận khắc long khí kiện. Tiểu Dịch biết ý nghĩa
món quà này thế nào, nhưng không lộ vui vẻ ra ngoài mặt, vẫn làm bộ lạnh lùng.
Tiểu Loan vui vẻ kêu lên:
– Tốt!
Tiểu Loan nhận lấy, ngắm nghía rồi đưa cho Vu Nhai:
– Đại ca ca, ta không muốn giống của Dịch ca ca, không đáng yêu. Nếu vẽ một
con rùa to trên đó càng tốt.
Độc Cô Cửu Lan đứng bên cạnh im lặng nhìn. Vu Nhai lần lượt tạo rung động làm
Độc Cô Cửu Lan hết hồn, mới rồi là một khối khắc long khí kiện to, giờ hắn
không chớp mắt cái nào tặng hai bao tay. Đây là thứ thông hành rời khỏi Thiên
Tội Uyên! Vậy là Vu Nhai dễ dàng tặng người, thật lòng Độc Cô Cửu Lan rất ghen
tỵ nhưng không ghét được hai đứa trẻ.
Nghe Tiểu Loan nói, Độc Cô Cửu Lan hét lên:
– Tiểu Loan!
Độc Cô Cửu Lan sợ Vu Nhai đổi ý, dù nàng biết rõ hắn sẽ không làm như vậy. Đây
là khát vọng của người bên dưới Thiên Tội Uyên đối với thế giới bên ngoài, Độc
Cô Cửu Lan cũng không ngoại lệ.
– A! Không có con rùa, nhưng đại ca ca còn rất nhiều thứ như vậy, ngươi có
thể chọn từ từ.
Tiểu Loan nghi hoặc nhìn Độc Cô Cửu Lan, nghe Vu Nhai nói thì vui vẻ ngoái đầu
lại. Vu Nhai lấy ra một đống khắc long khí kiện trước ánh mắt giật mình của
Độc Cô Cửu Lan, Tiểu Dịch, công chúa Nguyệt Lâm Sa.
Vu Nhai đào ra hai mươi mấy khắc long khí kiện mới ngừng lại. Tiểu Loan ngây
thơ vui vẻ chọn lựa, cuối cùng cô bé chọn bao tay kiểu nữ. Tiếc rằng Tiểu Loan
đeo khắc long khí kiện chỉ có thể đeo trên đùi.
Vu Nhai nhìn buồn cười, tùy tay cất lại các khắc long khí kiện.
Tiểu Loan lựa chọn khắc long khí kiện tốn khá nhiều thời gian, lão già Mê
Thành, Độc Cô Cửu Lan đứng yên không nhúc nhích. Không phải hoàn toàn không có
phản ứng, Độc Cô Cửu Lan, lão già Mê Thành há hốc mồm có thể nhét mấy quả
trứng gà.
Mãi khi Vu Nhai cất khắc long khí kiện lão già Mê Thành mới phản ứng lại.
– Tiểu tử, nhà ngươi . . .
Vu Nhai cắt ngang:
– Ta nói rồi, có lẽ vì ta tìm được nhiều nên mới dẫn đến dao động.
Vu Nhai vốn muốn giải thích như vậy, lấy quà cho Tiểu Loan, Tiểu Dịch là thủ
đoạn trấn áp lão già Mê Thành. Vu Nhai thành công, chắc lão già Mê Thành đã
quên dao động gì đó.
– Sao ngươi làm được?
Vu Nhai chớp mắt nói:
– Không biết, ta đi mãi rồi bỗng nhiên tìm được.
– Ngươi đi bao nhiêu huyễn ảnh luân hồi?
Vu Nhai lại tuyên bố kết quả rung động:
– Chắc khoảng hơn bốn trăm.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Bây giờ lão già Mê Thành không rung động chút nào, hơn bốn trăm huyễn ảnh luân
hồi là chuyện nhỏ với lão già Mê Thành, lần đầu tiên lão đi vào chỉ tìm được
hai khắc long khí kiện.
Sự thật chứng minh Vu Nhai lấy hơn hai mươi khắc long khí kiện.
Vu Nhai không quan tâm công chúa Nguyệt Lâm Sa nghĩ gì, hỏi tiếp:
– Lão già Mê Thành, ta muốn đi, hãy mở ma pháp truyền tống trận giúp ta.
* * *
Ngày thứ ba Vu Nhai rời khỏi Minh Huyễn cổ lâm, trên bầu trời Mê thành Thiên
Tội Uyên bỗng bắn lên một cột sáng trắng, không quá chói mắt nhưng trong Thiên
Tội Uyên đã là rất sáng sủa.
Tiểu Loan đứng trên sườn núi nhỏ ngoài Mê thành trăm thước, khóc kêu:
– Đại ca ca . . .
Giọng Tiểu Loan trong trẻo nức nở. Tiểu Dịch, Độc Cô Cửu Lan đứng sau lưng
Tiểu Loan, không có ai khác. Bởi vì người trong thôn không nhận được thông
báo, không biết Vu Nhai đã vào Minh Huyễn cổ lâm và mang nhiều khắc long khí
kiện ra, nếu không thì nguyên Mê thành đã rộn ràng ồn ào. Không chừng người
trong thôn tổ đội đến xin Vu Nhai khắc long khí kiện. Sau khi giải độc cho
thôn dân bọn họ liền rời khỏi Mê thành, chỉ còn lại ba người Độc Cô Cửu Lan,
Tiểu Loan, Tiểu Dịch.
Hết cách, người trong thôn không thích Mê thành, lão già Mê Thành cũng ghét
náo nhiệt. Với Tiểu Loan, Tiểu Dịch thì lão già Mê Thành không nỡ đuổi đi, hơn
nữa Vu Nhai xem như nửa chủ nhân Mê thành.
Tuy Hoàng Phủ Nhàn chưa từng gặp trường hợp nào lớn nhưng nàng biết nếu đồn ra
tin Vu Nhai sở hữu nhiều khắc long khí kiện sẽ có hậu quả gì, ba ngày nay nàng
luôn cùng hai đứa trẻ ở trong Mê thành.
Mãi khi lão già Mê Thành ra khỏi Minh Huyễn cổ lâm, tuyên bố Vu Nhai có thể
thể đi, cần vận chuyển ma pháp truyền tống trận, những ai rảnh rỗi tạm thời
lui ra thì Tiểu Loan, Độc Cô Cửu Lan, Tiểu Dịch mới ra ngoài.
Lúc Vu Nhai đòi đi lão già Mê Thành không đồng ý ngay, lão không có lý do phản
đối nhưng lão muốn câu giờ. Lão già Mê Thành có rất nhiều thắc mắc. Tại sao Vu
Nhai một hơi có được hai mươi mấy khắc long khí kiện? Dao động đó là gì? Các
thắc mắc cần được giải đáp.
Cho nên lão già Mê Thành kéo dài ba ngày, tự mình vào Minh Huyễn cổ lâm một
chuyến. Lão già Mê Thành không phát hiện có gì lạ thường, cuối cùng lão đồng ý
cho Vu Nhai rời đi. Vu Nhai lo lắng chuyện kỳ lạ sau khi vật thay thế Cổ Đế
Long Linh xuất hiện đã không xảy ra.
Lúc này Thiên Tội Uyên giống như trước kia, ở mặt ngoài không có gì thay đổi.
Lão già Mê Thành chỉ tượng trưng cất đi khối khắc long khí kiện tọa kỵ bị
thiếu một góc. Lão già Mê Thành thấy rất bực mình, muốn tìm hiểu thêm nhiều bí
mật của Vu Nhai, rất muốn giữ hắn lại để giải phẫu, nghiên cứu. Nhưng người ta
hai lần cho lão già Mê Thành phù văn bí ẩn, giúp lão tiến bộ rất lớn, lão cảm
thấy xấu hổ vì dù gì cũng đã lớn tuổi.
Nếu lão già Mê Thành biết Vu Nhai không chỉ có hai mươi kỳ binh giả mà là hai
trăm chắc sẽ ném xấu hổ sang bên, cưỡng ép giữ hắn lại “Lột da rút gân” .
Bốp!
Cột sáng chậm rãi biến mất, cũng có nghĩa là Vu Nhai hoàn toàn rời khỏi thế
giới vực sâu này. Độc Cô Cửu Lan cảm giác lòng hụt hẫng, nhưng nàng còn bận an
ủi Tiểu Loan. Cứ để mặt thế này thì bạn nhỏ Tiểu Loan sẽ khóc ngất.
Long báo rống to:
– Grao!
Long báo hiểu chuyện gì xảy ra, nó rất muốn đi cùng Vu Nhai. Nhưng lão già Mê
Thành chết tiệt nói ma pháp truyền tống trận một lần chỉ có thể truyền tống
một người, long báo rất bực mình. Nếu long báo biết nói chắc chắn sẽ không cho
lão già Mê Thành biết bí mật của Vu Nhai, trừ hắn ra chỉ có nó biết trong Minh
Huyễn cổ lâm có con rồng.
Tiểu Dịch lạnh nhạt nói:
– Có gì mà khóc? Hắn cho chúng ta khắc long khí kiện, chúng ta có thể tùy
thời đi ra ngoài.
Mắt to ngập nước, Tiểu Loan rưng rưng nhìn ca ca:
– Thật không? Chúng ta có thể tùy thời đi ra ngoài?
– Đương . . .
Độc Cô Cửu Lan hấp tấp cướp lời:
– Đương nhiên có thể, chờ các ngươi lớn lên, dung hợp huyền binh bản mệnh là
được!