Triệu Hoán Thần Binh

Chương 488: A Ngân (hạ).

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Vu Nhai nói câu này ra khỏi miệng, Thôn Thiên kiếm linh liếc hắn, nàng có chút
đắc ý.

– Đã nói rồi, phu thê đồng tâm thì mới sắt bén cắt kim được.

Câu sau là miệng chó không phun ngà voi. Thôn Thiên kiếm linh tức giận suýt
quay người bỏ đi, nhưng bây giờ quái long ngay trước mắt bảo sao nàng đi được?

Vu Nhai đối với Thôn Thiên kiếm, hoặc nên nói là nữ nhân tính cách như nàng
thì hiểu biết cực sâu. Chắc chắn Thôn Thiên kiếm linh rất để ý Cổ Đế Long Linh
nhưng nàng không ngại tìm cơ hội cho Vu Nhai biết mặt, lúc trước khi nàng mượn
miệng Phong Doanh cảnh cáo hắn ngoan như con nít. Bây giờ Cổ Đế Long Linh xuất
hiện, tất nhiên Vu Nhai phải tìm về một bàn thắng.

Cổ Đế Long Linh hung dữ nói:

– Nàng . . . Nàng lo nghĩ cho hắn như vậy? Hay là nàng muốn nuốt lão tử?

Lần trước Cổ Đế Long Linh quăng Thôn Thiên kiếm linh đi được là bởi vì nàng
chuẩn bị không đủ, bây giờ nó rất khó làm được như vậy. Không phải Cổ Đế Long
Linh sợ Thôn Thiên kiếm, nó sợ hai kiếm linh chiến đấu dẫn đến Độc Cô gia chú
ý.

Vu Nhai từng bước áp sát, tuy khó khăn nhưng mỗi bước vững chắc.

– Đương nhiên nàng không phải vì nuốt ngươi, nàng suy nghĩ cho ta, muốn ta
biến mạnh hơn!

Vu Nhai cướp lời:

– Cổ Đế Long, hãy đi theo ta. Nếu chúng ta đã gặp anhu tức là có duyên, tại
sao lâu như vậy chỉ có một mình ta trông thấy ngươi? Điều này chưa đủ chứng
mịnh sao? Ngươi ở đây lâu như vậy dù có trận pháp này thì lực lượng của ngươi
sẽ chậm rãi trôi đi. Còn ta . . . Có thể cho ngươi lực lượng!

Tất cả binh linh ngẩn ngơ, bao gồm Xích Thố. Bọn họ không ngờ chủ nhân dùng
cách này lừa Cổ Đế Long Linh, nhìn Vu Nhai nghiêm trang khiến các binh linh
thấy xa lạ.

Cổ Đế Long Linh không nể mặt:

– Chỉ bằng vào ngươi? Tỉnh lại đi tiểu tử nhân loại, ngươi chỉ là một kẻ thậm
chí không phân biệt được ta là ma thú hay kiếm linh. Một tháng nay ngươi không
tiến bộ chút nào, vẫn là hoàng binh sư ngũ đoạn. Lứa tuổi như ngươi mới chỉ là
hoàng binh sư ngũ đoạn, quá yếu. Hãy mang binh linh mỹ nữ của ngươi về nhà
chơi bùn đi, đừng lảng vãng làm lão tử gai mắt.

Cổ Đế Long Linh cảm thấy thiên phú của Vu Nhai không quá mạnh.

– Nhưng ngươi nói hơi có ý, nhiều năm qua chỉ mình ngươi thấy được ta. Lời
hứa của ta vẫn có hiệu quả, tuy lão tử không xem trọng ngươi nhưng vẫn cho cơ
hội. Sau mười năm nếu ngươi là thánh binh sư thì ta sẽ suy xét lại.

– Đúng, ban đầu ta không phân không rõ ngươi là ma thú hay kiếm linh, thiên
phú của ta không mạnh. Hai năm trước ta thậm chí không dung hợp huyền binh
được, mãi khi ta gặp A Ngân lão bà mới trở thành một huyền binh giả.

Ban đầu giọng Vu Nhai cứng rắn nhưng về sau thì tràn ngập đau thương, buồn
phiền. Các binh linh ngẩn ngơ, Thôn Thiên kiếm linh cũng vậy. A Ngân lão bà là
sao? Chuyện gì đây?

Giây sau các binh linh chết trân. Ánh mắt Vu Nhai ướt sũng nước nhìn Thôn
Thiên kiếm lơ lửng bên cạnh mình, tay nhẹ vươn ra cầm kiếm.

Trong khi Thôn Thiên kiếm linh ngẩn ngơ Vu Nhai đã ôm kiếm vào ngực, miệng nhẹ
hôn chuôi kiếm.

Vu Nhai làm xong lại nói:

– Nếu không có nàng thì ta đã không xuất hiện tại đây, ta vẫn chỉ là tiểu
binh thủ thành đáng thương. Ài, thiên phú của ta tệ nhưng ta đối xử với binh
linh như người thân. Đúng vậy, A Ngân chính là lão bà của ta. Ta đã quyết định
cả đời không cưới, chỉ yêu một mình A Ngân, dù nàng chỉ là binh linh. Còn
ngươi, ta sẽ xem ngươi như huynh đệ, không bao giờ đối xử với ngươi như binh
linh, vì ta biết khó khăn lắm mới có được.

Muốn khóc, ai không biết bản chất của Vu Nhai sẽ bị cảm động rơi lệ.

Đáng tiếc là các binh linh quá rành tính cách của Vu Nhai, bọn họ hóa đá. Nói
xạo không cần xé nháp! Chỉ yêu một mình A Ngân, suốt đời không cưới? Cái đầu
ngươi!

Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com

Các binh linh im lặng, bây giờ Vu Nhai chủ nhân đang lừa người, là thời gian
hắn trình diễn kỹ năng.

Quên nói không phải toàn bộ binh linh đều hóa đá, binh linh ma thú hắc ám như
Thâm Hải Huyền Tinh Chuy không có bất cứ phản ứng. Ma Liêm binh linh đang động
kinh cũng không phản ứng. Tinh Linh thần nỗ binh linh thì có chút phản ứng,
đoàn khói hơi dao động, nhưng Vu Nhai không tập trung chú ý nên không phát
hiện điều này.

Rốt cuộc Thôn Thiên kiếm linh có phản ứng, bị người ta hôn trộm không phản ứng
lại mới lạ, nàng chưa ngủ say. Thôn Thiên kiếm linh định xù lông.

Vu Nhai nói nhanh:

– Bình tĩnh, bình tĩnh, phải bình tĩnh, bây giờ là lúc chúng ta diễn kịch.
Nàng nhìn xem, vì có được Cổ Đế Long Linh mà ta bất chấp thanh danh làm lão
công cho nàng, vậy mà nàng không hy sinh được sao? A Ngân.

Nói sao thì Thôn Thiên kiếm linh là huyền binh bản mệnh của Vu Nhai, chỉ cần
hai người muốn là có thể liên kết tâm linh không cho người ngoài biết. Những
gì đã nói trong Minh Huyễn cổ lâm Vu Nhai toàn nói thầm trong bụng, nếu không
thì Cổ Đế Long Linh với năng lực theo dõi toàn trận đã sớm biết chuyện.

Bất chấp thanh danh? Rốt cuộc là ai không cần thanh danh? Làm người có ai vô
sỉ hơn không?

Cuối cùng Thôn Thiên kiếm linh không bùng nổ, không biết nàng nổi điên thế nào
trong thế giới kiếm thể. Đặc biệt khi Thôn Thiên kiếm linh nghe hai chữ A Ngân
thì như thùng thuốc nổ sắp đốt tưng bừng.

Vu Nhai tiếp tục nói nhảm:

– Tuy bình thường A Ngân hơi bá đạo, có khi làm việc không từ thủ đoạn nhưng
ta vẫn thích nàng. Vì nàng mà ta suốt đời không cưới, bởi vì nàng cho ta mọi
thứ. Trong mắt ta A Ngân là người chứ không phải binh linh.

Biểu tình của Vu Nhai tràn ngập dịu dàng, yêu thương, nụ cười ấm áp.

Vu Nhai vừa ấm áp vừa bôi đen Thôn Thiên kiếm linh, hắn thì giữ hình tượng
sáng sủa cho Cổ Đế Long Linh xem. Rõ ràng lúc trước Vu Nhai vô sỉ nêu ý kiến
‘dùng khắc long khí kiện làm Cổ Đế Long Linh đau lòng’ giờ đổ hết lên đầu Thôn
Thiên kiếm linh.

Các binh linh quáng mắt, loại chủ nhân gì đây?

Vu Nhai không nhìn các binh linh mắt hình nhang muỗi, Thôn Thiên kiếm linh sắp
nổi khùng, tiếp tục làm theo ý mình.

– Hơn nữa ta có cách sửa thần binh, binh linh. Chờ khi linh thể của ngươi
phục hồi ta sẽ tìm mọi cách chế tạo ra kiếm thể mạnh nhất cho ngươi, rồi thả
ngươi tự do. Khi ấy ngươi muốn chọn ai làm chủ nhân đều được.

Vu Nhai chậm rãi vững vàng bước tới.

Vu Nhai nói xong im lặng đối diện Cổ Đế Long Linh, mặt treo nụ cười. Dù áp lực
từ đối diện lớn cỡ nào thì nụ cười không thay đổi, trời biết bây giờ Vu Nhai
rất muốn nhũn chân.

Vu Nhai kiên trì chịu đựng, Thôn Thiên kiếm linh biết chú trọng đại lục, chia
sẻ phần lớn áp lực cho hắn.

Cổ Đế Long Linh dao động, giọng điệu không bá đạo như trước:

– Kiếm linh cô nương, nàng hãy nói xem hắn nói có thật không? Hắn thật sự xem
nàng như con người?

Các binh linh câm nín, kaham phục chủ nhân.

Thôn Thiên kiếm linh không trả lời làm Cổ Đế Long Linh tự bình tĩnh lại.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận