Triệu Hoán Thần Binh

Chương 452: Thấy già, lừa gạt?

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Vu Nhai đã đích thân thể nghiệm qua. Trong tay hắn còn có vài khối như vậy, đã
có thể từ nơi trước đây chưa từng có người quay về, trở ra:

– Còn nữa, ta ở phía trên cũng nghe nói, ma pháp truyền tống trận đặc biệt
thần bí. Lẽ nào tiền bối Mê Thành ngài biết?

– Từ bên ngoài tiến vào Minh Huyễn Cổ Lâm, tất nhiên là không ra được. Nhưng
từ Mê Thành đi vào lại không giống như vậy. Chỉ cần cầm kiếm bài ta cho ngươi
tất nhiên có thể đi ra bất cứ lúc nào. Cho dù bị kiếm ý của u linh tổn thương
nặng nề, cũng có thể thuận lợi trở về. Về phần ma pháp truyền tống trận, tất
nhiên là thần bí. Chỉ có một mình lão đầu ta biết, có thể không thần bí sao?

Lão đầu Mê Thành cười hắc hắc nói. Đối với chuyện Vu Nhai từng nghe nói qua về
Minh Huyễn Cổ Lâm, hán cũng không cảm thấy kỳ quái. Chắc hẳn lúc xuống đây, đã
có người căn dặn hắn.

Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái. Kiếm bài, đây không phải giống như ở Kiếm
Ảnh Trận sao?

Vu Nhai cũng biết vì sao người từ trong Thiên Tội Uyên đi ra càng ngày càng
ít. Trước đây, hắn nhặt được cái bảo vệ tay kia chính là ở ảo cảnh luân hồi
thứ 320. Chỗ đó đã tương đương đoạn phân chính nhánh trong rừng kiếm Kiếm Ảnh
Trận. Ở nơi đó, nếu không có thực lực Địa Binh Sư, người bình thường cũng
không qua được. Cũng chỉ có Vu Nhai ở chỗ kia còn tính là dễ dàng.

Lại nữa, nếu như không có hộp kiếm ở bên cạnh, Vu Nhai cũng sẽ không thể tìm
thấy cái bảo vệ tay này. Cũng không phải mỗi thứ đều nằm lộ ở bên ngoài cho
người khác thấy. Những thứ này cũng chưa phải là quan trọng. Chủ yếu nhất
chính là, ảo giác luân hồi này không ngừng biến đổi, cũng không phải tái diễn.

Nói ví dụ như ngay hôm qua Vu Nhai đi đường này, ngày mai lại đi trên con
đường đó nhưng không giống như trước.

Đây là kết quả do Vu Nhai cứ đi về một phương hướng. Đổi lại thành người khác,
đi loạn hướng, sợ rằng càng thêm hỗn loạn. Cũng không biết sẽ đi tới nơi nào.
Cơ hội để tìm được những thứ này đã ít lại càng ít.

– Thế nào, tiểu tử có phải cảm thấy rất bất ngờ hay không?

Lão đầu Mê Thành cười hắc hắc nói. Đám người phía trên đều cho rằng ma pháp
truyền tống trận có bao nhiêu thần bí, thật ra lại nằm ở trong tay hắn. Mỗi
lần thấy biểu tình kinh ngạc của những người này, hắn đều cảm thấy sảng khoái
vô cùng. Ở chỗ này nghiên cứu những loại linh kiện hình quái rồng cũng chẳng
tìm được cái gì. Nếu như không tìm một hứng thú, chắc hẳn hắn sẽ điên mất.

Vu Nhai đương nhiên bất ngờ. Cửa ải hắn vốn cho rằng khó khăn nhất lại có thể
dễ dàng thông qua như vậy.

Không ngờ bất cứ lúc nào cũng có thể đi ra khỏi Thiên Tội Uyên. Chính là mấy
lần trước tới tới lui lui đi cũng không có vấn đề gì, hắn không bất ngờ mới là
lạ. Nhưng nếu như trước khi nhìn thấy Cổ Đế Long Linh, Vu Nhai nhất định sẽ
đặc biệt vui mừng, sau đó lập tức lấy ra vài món đồ khoe khoang một hồi.

Chỉ có điều bây giờ hắn không muốn đi ra ngoài. Không chinh phục Cổ Đế Long
Linh trước, hắn làm sao có thể ra ngoài được?

– Tiểu tử, ta thấy ngươi hẳn là đã động lòng. Như vậy đi, ngươi có thể đi vào
trước thử xem. Nhớ kỹ, nếu như chịu không nổi kiếm ý của u linh lập tức bóp
nát kiếm bài đi ra. Không nên cố gắng quá mức. Sẽ không ai cười ngươi. Thật
ra, nơi này có thể xem là một sự tôi luyện đối với những người trẻ tuổi!

Lão đầu Mê Thành cười hắc hắc, đột nhiên ném kiếm bài ra, đã tính để Vu Nhai
đi vào.

Ở chỗ này khoe khoang một hồi, tiểu tử trước mắt này nửa điểm nghe không vào
thì có ích lợi gì?

Người của Độc Cô gia hắn biết rất rõ. Nếu như không phải bản thân hắn tự mình
trải qua, ngươi nói với hắn hắn khẳng định cũng không thông. Làm không tốt hắn
còn liều mạng với ngươi trước rồi mới nói sau.

– Khụ, vậy Mê Thành tiền bối, chỗ của ta hình như có một thứ tiền bối đã nói
tới!

Vu Nhai đột nhiên ho khan một tiếng. Trước khi có biện pháp đối phó với rồng
kia, Vu Nhai cũng không muốn đi vào. Làm không tốt sẽ gặp phải bi kịch bị nó
tiêu diệt.

– Cái gì, ta nói thứ gì?

Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com

– Đúng vậy, ngài xem cái hộp kiếm này, có phải là thứ ngài nói tới hay không.

Vu Nhai trực tiếp ném cái hộp kiếm ra nói.

Tất nhiên hắn không phải đưa hộp kiếm cho lão đầu, mà muốn xem thử phản ứng
của lão đầu một chút. Thật ra hắn cũng cảm thấy tò mò đối với những thứ này.
Có lẽ có thể từ đó tìm ra được phương pháp đối phó với Cổ Đế Long Linh.

Điều khiến Vu Nhai không có nghĩ tới chính là, kế tiếp, động tác của lão đầu
Mê Thành khiến hắn trợn mắt há hốc mồm. Hắn cảm nhận được cái gì gọi là buồn
ngủ có người đưa gối tới. Chỉ thấy lão đầu Mê Thành vừa nhìn thấy cái hộp
kiếm, trong nháy mắt liền biến sắc, biểu tình đột nhiên không tốt nhìn chằm
chằm vào Vu Nhai nói:

– Tiểu tử, ngươi có phải thấy ta già, muốn đến lừa gạt ta hay không? Ngươi
ngụy tạo ra hộp kiếm này ở đâu? Hừ, ngươi cho rằng lão già rồi, hai mắt mờ
không nhìn ra được sao? Mở ra cho ta?

Lão đầu đột nhiên ở trên không trung, đánh ra mấy thủ ấn. Vài đường vân quỷ dị
xuất hiện, không có vào trong cái hộp kiếm. Đây chính là điều khiến Vu Nhai
kinh ngạc. phù văn. Không lão nhân này đánh ra thủ ấn lại là phù văn. Lão nhân
này là phù văn sư sao?

Lão đầu Mê Thành sau khi đánh ra phù văn cũng ngây ngẩn cả người. Không ngờ
cái hộp kiếm này lại là thật.

– Tiểu tử, ngươi lấy hộp kiếm này ở đâu? Có phải có người phía trên cho ngươi
hay không?

Lão đầu Mê Thành nhìn Vu Nhai đờ ra hỏi. Xem ra hắn đã đoán được. Nhưng hắn
cho dù chết cũng đoán không ra, trong nhẫn không gian của Vu Nhai còn có vài
chính phẩm khác.

– Không sai, cái hộp kiếm chính là từ phía trên mang xuống?

Vu Nhai khẳng định hỏi:

– Lẽ nào không có hiệu lực?

– Không có hiệu lực? Đương nhiên là có hiệu lực. Con mẹ nó, xem ra năm đó Độc
Cô Chiến Phong còn giấu vài món!

Lão đầu Mê Thành vừa nói thầm, vừa cẩn thận quan sát Vu Nhai:

– Tiểu tử, Độc Cô Chiến Phong là gì của ngươi? Phụ thân sao?

– Tính ra có chút liên hệ máu mủ với hắn!

Vu Nhai nhún vai. Kể từ khi biết được thái độ của Độc Cô Chiến Phong đối với
mẫu thân, hắn liền quyết định, bất kể thế nào, chắc chắn sẽ không nhận người
phụ thân này. Dù sao linh hồn hắn và người phụ thân này cũng không có nửa điểm
quan hệ.

Trong chớp mắt khi hắn nhảy xuống vách núi, người cặn bã Vu Nhai đã hoàn toàn
tan đi. Lần này là thật sự tan ra hoàn toàn. Chấp hiện của người cặn bã đã
được hắn hoàn toàn thực hiện, lại hoàn toàn nổ nát. Sự tình từ nay về sau đã
không ở trong phạm vi của chấp niệm này. Nếu không lưu luyến, vậy thì biến
mất.

Có thể chỉ có tình cảm đối với Độc Cô Chư, mới có thể ở trong đầu Vu Nhai
chứng minh hắn đã từng tồn tại. Đương nhiên, cũng bởi vì như vậy, bây giờ Vu
Nhai đã hoàn toàn trấn tĩnh. Ký ức nào cần nhớ thì vẫn nhớ. Ký ức nào không
cần nhớ cũng sẽ không giữ lại, hoàn toàn nghiền nát.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận