Tại sao Thôn Thiên Kiếm lại nhầm lẫn. Nàng rõ ràng cảm ứng được gì đó, lại đột
nhiên không thấy nữa. Vì sao?
Oong…
Suy nghĩ của Vu Nhai truyền tới Thôn Thiên Kiếm. Thôn Thiên Kiếm phát ra một
tiếng động. Trong nháy mắt Vu Nhai cảm nhận được ý thức của Thôn Thiên Kiếm.
Hắn lặng lẽ cười. Đây là lần thứ hai Thôn Thiên Kiếm hoàn toàn buông tay, mặc
cho hắn khống chế. Lần đầu tiên là khi hắn muốn giết chết mẹ con Độc Cô Cửu
Dương.
– Dẫn động…
Vu Nhai nhẹ nhàng quát khẽ. Nếu đúng như suy đoán hắn vốn ở trong trận pháp…
Ý thức của Vu Nhai lập tức niệm tưởng, nhét hết tất cả ảo giác luân hồi vào
trong ý thức, đem từng gốc cây xung quanh trở thành rừng kiếm.
Bởi vì có Thôn Thiên Kiếm hỗ trợ, lực lượng Dẫn động và cắn nuốt của Vu Nhai
không biết tăng cao gấp bao nhiêu lần. Sợ rằng nếu như trận pháp quỷ dị trước
mắt này giống như Kiếm Ảnh Trận, thực lực hắn có thể tăng lên đến nhị đoạn.
Ầm…
Kiếm quang đột nhiên bắn tới. Vu Nhai dường như trở thành trung tâm của toàn
bộ kiếm trận. Lực lượng cuồn cuộn không ngừng trút vào trong thân thể. Cùng
lúc đó, ánh sáng xung quanh trong nháy mắt liền biến mất. Rừng kiếm bắt đầu
tan vỡ. Long Báo khiế sợ nhảy dựng lên, rên rỉ nhìn xung quanh.
Thật đáng sợ…
Viểu tình Vu Nhai vẫn bình tĩnh, trên mặt mang nụ cười tự tin. Nếu có thể phá
trận pháp, vậy có nghĩa là hắn sắp ra ngoài.
Nhưng vào lúc này, nụ cười trên mặt Vu Nhai dần dần cứng đờ. Ánh sáng vẫn chưa
hoàn toàn tiêu tan, chỉ còn lại ánh chiều nhàn nhạt. Đây là thế giới có được
sau khi trận pháp tan biến. Đó là một con rồng. Nói chính xác hơn là một sinh
vật có phần tương tự với rồng. Chính là con vật được khắc trên cái hộp kiếm và
bảo vệ tay các loại kia. Nhưng nhìn có thể gọi là rồng.
Con quái long này dài đủ trăm mét. Không, Phải nói rằng có lớn tương tự như
rừng kiếm ảo giác vừa rồi vậy. Toàn thân quái long là màu xám nhạt. Trên người
nó lại mang theo kim quang nhàn nhạt. Nếu như không nhìn kỹ, gần như không
nhìn ra được.
Lúc này con quái rồng đang trợn trừng hai mắt nhìn chằm chằm vào Vu Nhai.
Không, chắc là nhìn chằm chằm vào Thôn Thiên Kiếm. Vu Nhai bị nó xem thường.
Gào…
Quái rồng đột nhiên rít gào, dáng vẻ rất phẫn nộ.
Trong nháy mắt, Vu Nhai thiếu chút nữa thì choáng váng ngã xuống.
Thật đáng sợ, uy áp ý thức này hình như có thể đánh hắn thành mảnh nhỏ. Các
Binh Linh mỗi người đều chạy về Huyền Binh Điển, Xích Thố thuộc dạng thú càng
run rẩy dữ tợn.
Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái. Sinh vật ở trước mặt đáng sợ tới mức nào?
So với con ma thú hắc ám ở sâu trong dãy núi sương mù kia, sợ rằng còn cường
đại hơn?
Thôn Thiên Kiếm đáp lại một tiếng, đồng thời cũng thể hiện ra uy áp cường đại.
Phù văn trên thân kiếm bay loạn, màu bạc trắng lộ vẻ chấn động một cách quỷ
dị. Xem ra nàng hình như đang đối thoại cùng con quái long trước mắt này.
– Ngươi nói hắn sao? Ha ha, hắn ngay cả ta là ma thú hay Kiếm Linh còn không
phân biệt rõ, ngươi bảo ta theo hắn? Con mẹ nó trò đùa viễn cổ gì vậy?
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Quái rồng đột nhiên mở miệng nói tiếng người, khiến Vu Nhai sợ nói không ra
lời. Đặc biệt là câu nói phía trước. Hắn không nhịn được há hốc miệng. Quái
rồng trước mắt không ngờ không phải là ma thú, mà là một Kiếm Linh. Kiếm Linh,
ông trời ơi!
– Ngươi thấy bộ dạng hắn ngốc nghếch đần độn, cũng xứng với Cổ Đế Long gia
gia ta sao?
Quái rồng khinh thường nói:
– Lại nói, hắn không phải có huyền kiếm bản mạng trâu bò như nàng sao? Còn
tìm ta làm gì? Nàng ngốc không có nghĩa là Cổ Đế Long gia gia ta cũng ngốc.
Nàng có phải thấy ta mất đi thân kiếm nên muốn cắn nuốt ta hay không? Trước đó
kh tiến vào Minh Huyễn Cổ Lâm, ta thấy nàng lén lén lút lút, dáo dác, không có
thiện ý tra xét ta. Con mẹ nó, nếu không phải tiểu tử này còn có chút thiên
phú, nhìn thấu ảo giác, nàng vẫn ở bên cạnh mà tỏ ra trâu bò!
Vu Nhai trợn mắt há hốc mồm.
Đây… đây thật sự là Binh Linh sao? Thế nào mở miệng ra tất cả đều là lời lữ
mắng chửi người như vậy?
Hắn lại nhìn Thôn Thiên Kiếm bên cạnh một chút. Hình như lần này Thôn Thiên
Kiếm thật sự gặp phải đối thủ, cũng không phải loại gia hỏa như Thí Thần Ma
Nhận chỉ có thể dựa vào mình sử dụng thủ ấn Huyền Binh Điển để gia tăng, mới
có khả năng miễn cưỡng đối kháng với Thôn Thiên Kiếm.
Thôn Thiên Kiếm có vẻ như chỉ cần không phải đối mặt tên vô lại Vu Nhai này,
cũng sẽ không phát điên. Nàng rất bình tĩnh, thân kiếm chỉ nhẹ nhàng lắc lư
một cái, đột nhiên nói:
– Người này mặc dù ngu ngốc và có chút không đáng tin cậy, nhưng thiên phú
quả thực không tệ. Quan trọng hơn chính là gia hỏa kia có vận may cứt chó cực
tốt. Thỉnh thoảng sẽ mang cho ngươi sự ngạc nhiên. Ta cũng sẽ không cắn nuốt
ngươi, cũng không cắn nuốt được ngươi. Chúng ta chỉ là bổ sung cho nhau. Chỉ
cần ngươi theo gia hỏa kia, ta có thể dựa vào lực lượng của ngươi chữa thương.
Lực lượng của ngươi cũng có cơ hội khôi phục.
Vu Nhai lại mở to hai mắt nhìn. Thôn Thiên Kiếm không ngờ, không ngờ nói
chuyện, giọng nữ nhẹ nhàng, mang theo cảm giác lạnh lùng. Chẳng qua khi nhắc
tới Vu Nhai, luôn có cảm giác nàng đang cắn răng nghiến lợi.
Hắn đảo mắt. Cái gì gọi là ngu ngốc lại thêm không đáng tin cậy. Cái gì gọi là
vận may cứt chó. Lão tử đây là có thực lực có được hay không?
Đồng thời thông qua lời Thôn Thiên Kiếm nói, hắn cũng xác nhận được suy đoán
trước đó. Trong người Thôn Thiên Kiếm thật sự đang bị thương.
Mục đích nàng muốn thu thập Thần Binh, cũng là vì chữa thương. Nhưng nàng chữa
thương thế nào, trước đây sao hắn không chú ý thấy?
– Nàng cho ta là tiểu hài tử ba tuổi sao. Theo tiểu tử này, ta sẽ thế nào?
Còn không phải là phụ thể ở trên thân kiếm nàng sao? Phía trên thật đáng chết.
Ngay cả gia hỏa họ Độc Cô kia ta cũng không muốn cho bọn họ dựa vào. Nói gì là
tiểu tử này. Ngược lại ta có thể cho hắn cơ hội. Nếu như trong vòng mười năm,
tiểu tử này có thể đạt được Thánh Binh Linh đỉnh phong. Cổ Đế Long gia gia ta
có thể suy nghĩ một chút. Dù sao nàng rất mạnh. Tuy rằng so với ta trước đây
có yếu hơn một chút, nhưng miễn cưỡng có thể tiếp nhận được!
Cổ Đế Long nhìn chằm chằm vào Thôn Thiên Kiếm nói.
– Hừ, ta so với ngươi trước đây yếu hơn một chút sao?
Thôn Thiên Kiếm hình như cũng khó chịu, thoáng cái quên mất mục đích của
chuyến đi này, càng quên mất việc nói với Cổ Đế Long về Huyền Binh Điển. Kiếm
cũng có nhuệ khí. Tuy rằng Thôn Thiên Kiếm xem như là khuyên bảo, nhưng bị
người ta nói mạnh hơn nàng, có quỷ mới có thể thoải mái được. Nàng nói:
– Nếu không phải ta bị tổn thương nghiêm trọng, ta đã trực tiếp bắt ngươi!
Trên mặt Vu Nhai xuất hiện vài vạch đen. Hắn rất muốn nói: Thôn Thiên Kiếm đại
tỷ, bây giờ là đàm phán, đại tỷ nói vậy là uy hiếp!
Đáng tiếc, Vu Nhai bị áp lực đè ép, muốn nói cũng khó khăn. Thôn Thiên Kiếm
lại không ngăn cản áp lực cho hắn. Bằng không, hắn không lừa quái rồng này một
hồi mới là lạ. Chỉ có điều, quái rồng này xem ra cũng không phải là loại rồng
ngu ngốc.