Vu Nhai lặng lẽ cười.
Đám người Độc Cô Chiến U không có lời nào để nói. Người này còn là người của
Độc Cô gia sao?
Độc Cô gia chính là tiên phong đối đầu với đế quốc Ma Pháp, là tồn tại khiến
đế quốc Ma Pháp kiêng kị nhất. Ở trong Độc Cô gia không ngờ lại có người sử
dụng đồ ma pháp. Quả thực bọn họ cũng không biết nên nói như thế nào. Đương
nhiên, đồ phòng ngự cũng không có gì đáng trách. Đế quốc Huyền Binh cũng không
thiếu người sử dụng. Nếu đế quốc Huyền Binh thành lập tỉnh ma pháp, chính là
không có ý bài xích ma pháp. Phải biết rằng, nhẫn không gian trên tay bọn họ
cũng là đồ ma pháp. Cho dù là đế quốc Ma Pháp, hiện tại cũng bắt đầu khai thác
các loại khôi giáp Huyền Binh bản mạng.
Nhưng làm con cháu chi chính của Độc Cô gia, làm vậy cũng có chút không tốt
lắm. Chí ít mặt mũi không thoải mái cho lắm.
– Ở trên chiến trường, ai quan tâm ngươi sử dụng thủ đoạn gì. Có thể sống sót
được chính là người chiến thắng. Họ Vu kia, ngươi có thể đi chết đi.
Độc Cô Cửu Tiên hừ lạnh một tiếng. Vì một trận chiến này, hắn đã chuẩn bị rất
vẹn toàn. Hắn không giết chết Vu Nhai thề không bỏ qua. Nhân lúc nháy mắt khi
Vu Nhai vừa kinh ngạc, hắn lập tức ra tay phản công. Binh Linh hình con rắn
kia lại phát động, lần này vô cùng âm hiểm.
Luận về âm hiểm, có người nào có thể là đối thủ của Vu Nhai? Được rồi, Vu Nhai
không phải âm hiểm, mà là ám sát thuật thành công mà thôi.
Hắn sử dụng Phong Tung Bộ, chỉ mấy bước liền tránh được công kích của Độc Cô
Cửu Tiên, sau đó phản kích Độc Cô Cửu Tiên. Tuy nhiên hắn vẫn không có cách
nào phá được phòng ngự của Độc Cô Cửu Tiên.
Vu Nhai lại hoàn toàn không để ở trong lòng. Trong tay hắn đột nhiên vung lên.
Ngay lập tức một quyển trục xuất hiện…
– Nếu thủ đoạn gì cũng có thể sử dụng, vậy quyển trục ma pháp này của ta có
phải cũng có thể ném ra vui đùa một chút hay không?
Vu Nhai cười hắc hắc, linh giác trực tiếp đưa vào trong quyển trục ma pháp.
Một chấn động ma pháp cường đại từ trên tay hắn truyền đến. Ít nhất là quyển
trục ma pháp địa cấp. Tuy rằng không biết bên trong ma pháp là cái gì, nhưng
nếu như phạm vi công kích lớn, sợ rằng sẽ khiến toàn bộ hùng quan bị nổ thành
một hố lớn. Mọi người ở chỗ này, chỉ sợ cho dù là ngân bào cũng khó có thể
sống sót.
Lời Vu Nhai nói, tất nhiên không phải là dành cho Độc Cô Cửu Tiên, mà là nói
với những cao thủ phía trên.
– Họ Vu kia, ngươi dám!
Nhún vai, Vu Nhai nói:
– Ngươi làm mùng một, ta có thể làm mười lăm. Nếu không phải trên người ngươi
có đồ ma pháp, ngươi đã sớm chết. Nếu ngươi nói cái gì cũng có thể lợi dụng,
vậy ta vì sao không thể dùng quyển trục ma pháp chứ?
– Ngươi… ngươi là người của đế quốc Ma Pháp? Ngươi căn bản không phải là
người của Độc Cô gia, ngươi là do đế quốc Ma Pháp phái tới!
Đảo mắt, Vu Nhai lười để ý tới tên ngu ngốc này. Bây giờ nói những lời này, có
người tin sao? Hắn nói:
– Ta đếm ba tiếng. Nếu như ngươi không ném đồ ma pháp kia xuống, ta sẽ phát
động quyển trục ma pháp này, xem ai chết trước. Ba, hai…
Trong hùng quan, không chỉ năm tên tướng lĩnh, mà ngay cả các binh lính Tướng
Binh Sư cũng trở nên yên tĩnh. Mỗi người đều mở to hai mắt nhìn, trong lòng
bắt đầu chửi rủa Độc Cô Cửu Tiên.
Phía ngoài hùng quan, đã kín người hết chỗ. Lúc này tất cả cũng nghe được bên
trong hùng quan an tĩnh, không rõ có chuyện gì xảy ra. Cuộc chiến đấu kết thúc
rồi sao? Nhưng bọn họ không biết bên trong chính là lúc rất nhiều tính mạng
đang bị đe dọa.
– Buông quyển trục ma pháp xuống!
Đúng lúc này, đột nhiên một âm thanh truyền đến.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Một nam tử trung niên uy nghiêm hạ xuống. Hắn cũng không phải là mặc chế phục,
mà là một thân khôi giáp, áp lực cực kỳ khủng khiếp.
Vu Nhai biết trong Độc Cô gia, cao thủ nhiều như mây. Hắn không để ý tới người
này là ai, trực tiếp cười lạnh.
– Vị đại nhân này nói đùa. Dựa vào cái gì mà bảo ta buông xuống? Nếu đã đánh
không thắng, vậy không bằng cùng chết tự tại. Trên đường xuống hoàng tuyền
cũng không bị tịch mịch. Muốn ta buông quyển trục ma pháp xuống sao? Vậy tháo
đồ ma pháp trên người hắn xuống cùng.
– Ân oán giữa các ngươi, ta đã nghe qua một chút. Chỉ có điều ta phải chịu
trách nhiệm về binh lính của ta.
Nam tử trung niên thể hiện rõ hắn là người nắm quyền cao nhất ở hùng quan kiếm
hoàn thứ ba này:
– Như vậy đi, ngươi buông quyển trục ma pháp xuống, ta cũng bảo người của ta
rời đi. Ngươi cùng Độc Cô Cửu Tiên đơn đả độc đấu. Chỉ cần ngươi thắng ta xem
xem như ngươi đã vượt qua ải. Ngươi thấy thế nào?
– Đại nhân thật đúng là thiên vị. Chỉ có điều ta có thể tiếp nhận, nhưng phải
là cuộc chiến sinh tử!
Vu Nhai lạnh lùng nói.
Hắn ở chỗ này không có căn cơ, khác hẳn với Độc Cô Cửu Tiên. Cũng như vị đại
nhân này nói như vậy, rõ ràng chính là thiên vị Độc Cô Cửu Tiên.
Cho dù Vu Nhai phải đối mặt với sáu người kia, chỉ cần hắn đánh bị thương,
thậm chí không qua được cửa ải, hắn không có đồ ma pháp, Độc Cô Cửu Tiên giết
chết cũng không phải là không thể. Cho nên vị đại nhân này vừa rồi nói như
vậy, Vu Nhai cũng muốn một tấm lệnh giết người vô sự.
– Thế nào, các ngươi không dám sao? Cho dù có đồ ma pháp cũng không dám sao?
Mệt cho ngươi còn cao hơn ta hai đoạn. Xem ra các ngươi hoài nghi ta không
phải là huyết mạch Độc Cô gia cũng không phải không có lý do.
Vu Nhai nhìn hai người kia trầm mặc, cười kích tướng nói.
Ý hắn muốn nói, các ngươi đường đường là thiên tài ngân bào của Độc Cô gia,
thực lực cao hơn ta hai đoạn, có đồ ma pháp làm phòng ngự còn không dám đánh
một cuộc chiến sinh tử. Xem ra Độc Cô gia chẳng qua cũng chỉ như vậy. Huyết
mạch Độc Cô gia như vậy, ta không cần cũng được.
Người của Độc Cô gia cũng không phải là thánh nhân. Cho dù là những nhân vật
lớn cũng không phải. Từ nhỏ ngay trong lòng bọn họ vinh quang là do từng bước
một bồi dưỡng ra. Nghe hắn nói như thế, bọn họ sao có thể bình tĩnh được nữa.
Sắc mặt nam tử trung niên trước mắt trầm xuống, nhìn về phía Độc Cô Cửu Tiên
nói:
– Ngươi muốn như thế nào? Muốn tháo bỏ đồ ma pháp, hay một mình cùng hắn
quyết chiến sinh tử?
Sắc mặt Độc Cô Cửu Tiên biến đổi vài lần, cuối cùng vẫn không thể buông tha
phòng ngự bảo đảm tính mạng trên người. Hắn cắn răng nói:
– Quyết chiến sinh tử thì quyết chiến sinh tử. Lẽ nào lão tử lại sợ ngươi
sao? Họ Vu kia, ta sẽ khiến ngươi phải hối hận.
– Còn nói lời như vậy, ngươi không thấy phiền sao?
Vu Nhai nhún vai, tiếng nói vừa dứt, quyển trục ma pháp trên tay đã bị hắn thu
vào trong nhẫn không gian.
Nói thật ra, bản thân hắn cũng không biết bên trong quyển trục ma pháp này là
ma pháp gì. Dù sao sẽ không quá tệ là được. Phải biết rằng, đây chính là thứ
hắn lấy được từ nơi sâu nhất trong dãy núi sương mù ra ngoài. Trước đây hai
quyển này không bị sương mù dày đặc hắc ám hủy diệt.
Sử dụng quyển trục ma pháp trân quý này ở trên người Độc Cô Cửu Tiên, Vu Nhai
thật sự luyến tiếc không bỏ được.