– Độc Cô Nhai, ngươi rốt cuộc đã tới!
Ngay thời điểm Độc Cô Cửu Tà còn muốn thao thao bất tuyệt, lại có một âm thanh
xuất hiện. Chậm rãi, bên trong hùng quan kiếm hoàn thứ ba có mấy người đi ra.
Đó là hai người mặc ngân bào, bốn người mặc áo bào tím. Tất cả đều nắm giữ
thực lực Hoàng Binh Sư. Trong đó có một ngân bào không ngờ chính là người Vu
Nhai quen, Độc Cô Cửu Tiên. Người vừa nói cũng chính là hắn.
Vu Nhai nhíu mày, nhìn về phía Độc Cô Cửu Tà…
– Ta tới nơi này ngoại trừ xem ngươi gây chuyện, cũng chính là nói cho biết
ngươi chuyện này. Độc Cô Cửu Tiên được bảo đảm ra ngoài. Hơn nữa, hắn chủ động
yêu cầu tới đây trấn thủ quan ải. Chỉ sợ là phía sau có người giở trò quỷ với
ngươi. Cẩn thận một chút.
Trong mắt Vu Nhai lóe lên tinh quang, không nhịn được liếc mắt nhìn lại về
phía Độc Cô Cửu Tiên. Ngay lập tức hắn nhìn Độc Cô Cửu Tà gật đầu. Cuối cùng,
kẻ đứng phía sau hạ độc thủ cuối cùng đã giơ nanh ra rồi sao? Hừ, sợ là sợ bọn
họ không hiện ra. Chỉ cần xuất hiện, vậy hắn có cơ hội có thể tìm ra.
– Họ Vu kia, ngươi thật đúng là cuồng vọng kiêu căng. Không ngờ ngươi lại
thật sự tới đây. Sáu người chúng ta đều ở trong này. Cho dù ngươi nắm giữ thực
lực kim bào, chúng ta cũng phải kéo ngươi xuống. Người nào muốn cứng rắn xông
qua, giết không tha. Ha ha!
Độc Cô Cửu Tiên cười ha ha một cách điên cuồng.
– Giết không tha. Ngươi đã có lần đầu tiên, còn dám trở lại lần thứ hai sao?
Vu Nhai bình tĩnh quét mắt nhìn hắn nói một câu.
– Ừ?
Độc Cô Cửu Tiên có phần sững sờ. Một lát sau hắn mới phản ứng được. Trong nháy
mắt mặt hắn liền đỏ bừng lên. Vu Nhai đang nói về chuyện lúc ở Thiên Kiếm Hùng
Quan. Khi đó hắn cũng đã nói chết chính là chết vô ích:
– Ít múa mép khua môi đi. Lát nữa ta sẽ khiến ngươi chết rất thảm.
– Ta chưa bao giờ múa mép khua môi. Ta đã sử dụng hành động thực tế chứng
minh ta không múa mép khua môi. Nhưng thật ra ngươi… Hắc hắc.
Vu Nhai lại mỉm cười. Trong nháy mắt, mặt Độc Cô Cửu Tiên biến thành màu tím.
Thật không có cách nào, ai bảo hắn đã thua một lần. Hai người bọn họ một áo
bào ngân sắc một áo bào tím đều thua, còn trả cái giá lớn một kẻ chết một kẻ
bị thương. Hiện tại cho dù hắn có hàng vạn hàng nghìn lời phản bác cũng nói
không nên lời. Thực tế đều bày cả ra đó.
– Ta sẽ khiến ngươi chết rất thảm. Ta phải từng kiếm từng kiếm cắt ngươi
thành mảnh nhỏ!
Độc Cô Cửu Tiên điên cuồng hét lên. Nếu không phải bên cạnh có Độc Cô Cửu Tà
và những nhân vật lớn đang âm thầm quan sát, lúc này hẳn hắn đã xông tới.
Trong lòng hắn mắng Độc Cô Minh vô số lần. Nếu không phải vì hắn, cũng sẽ
không có chuyện như ngày hôm nay. Hắn vốn cho rằng trợ giúp Độc Cô Minh một
chút, là có thể thu được lợi ích mà tổng chỉ huy kỵ vệ tỉnh Bắc Đấu đã hứa. Ai
biết được lợi ích này lại khó cầm như vậy.
Hắn thề, chờ sau khi giết chết Vu Nhai, nhất định phải khiến cho kỵ vệ Bắc Đấu
phải bồi thường đủ.
– Độc Cô Cửu Tà, ngươi lại nghĩ tới chuyện bán đứng chúng ta sao?
Độc Cô Cửu Tiên nói không lại Vu Nhai, ánh mắt rơi vào trên người Độc Cô Cửu
Tà, không nhịn được bắt đầu phát tiết.
– Hắn có đúng là huyết mạch của Độc Cô gia hay không còn chưa biết, ngươi lại
tính giúp hắn hay sao?
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
– Ừ? Độc Cô Cửu Tiên, ngươi thật sự nghĩ rằng ngươi là một nhân vật lớn sao?
Cứng rắn xông qua, ta khẳng định không biến thái như Vu Nhai. Nhưng thật ra
một đánh một với ngươi, ta có thể làm bất cứ lúc nào!
Độc Cô Cửu Tà lạnh lùng nói:
– Ta chính là bán đứng thì thế nào? Ta và các ngươi cũng không phải cùng một
phe. Độc Cô Nhai hiện tại ta nói cho ngươi biết, từ bên trái qua, theo thứ tự
là Hoàng Binh Sư nhất đoạn, Hoàng Binh Sư nhị đoạn…
– Độc Cô Cửu Tà, ngươi…
– Đừng quên ta là Độc Cô Cửu Tà!
Độc Cô Cửu Tà Bán bán đứng xong, lại lạnh lùng ngắt lời nói. Hắn lập tức không
để ý tới Độc Cô Cửu Tiên nữa, vỗ nhẹ vào vai Vu Nhai nói:
– Chiến U thúc nói chờ sau khi ngươi xông qua cửa ải xong, đi tới Hình Kiếm
Các kiểm tra huyết mạch. Chỉ cần thông qua, ngươi chính là con cháu chính thức
của Độc Cô gia. Ngươi sẽ mặc vào áo bào tím. Hơn nữa, bất cứ lúc nào cũng có
thể tham gia cuộc kiểm tra ngân bào. Về phần xét xử gì đó, hiện tại đã không
cần thiết nữa. Chí ít trước khi tìm được ba người kia, thì không nhất thiết
phải làm!
Độc Cô Cửu Tà nói xong, không đợi Vu Nhai đáp lời, trực tiếp nhảy lên trên
hùng quan.
Vu Nhai nhún vai. Hắn đã chuẩn bị tốt tư tưởng tạm thời mang họ Độc Cô. Đến
lúc bắt được kẻ đứng phía sau màn độc thủ, lại xé đi ngân bào, áo bào tím gì
đó, chẳng phải sẽ thoải mái hơn sao? Đương nhiên, nếu như vị phụ thân kia đồng
ý cúi đầu nhận sai trước mặt mẫu thân, hắn cũng không ngại mình họ gì.
Chỉ có điều có thể như vậy sao? Lấy ngạo khí của Độc Cô gia, người phụ thân
kia có khả năng nhận sai sao?
Cho dù nhận sai, phụ thân kia sẽ bỏ rơi nguyên thê của hắn, tiếp nhận hai mẹ
con bọn họ sao… Khoan đã. Nguyên thê, nữ nhân có chiếc nhẫn kim sắc…
Vu Nhai dường như nắm được cái gì!
Khóe miệng hắn nhẹ nhàng cong lên. Nếu quả thật đúng như hắn suy đoán, như vậy
chơi lại càng hay!
– Bắt đầu đi. Vẫn nói, các ngươi muốn ra tay trước sao?
Vu Nhai nhìn lướt qua sáu người Độc Cô Cửu Tiên, lạnh lùng nói.
Ngoại trừ Độc Cô Cửu Tiên ra, năm người kia liếc mắt nhìn nhau, lôi kéo Độc Cô
Cửu Tiên vẫn muốn nói chuyện lui xuống. Dựa theo quy định khi có người cứng
rắn muốn xông qua cửa ải, thật ra trong lòng năm người đã thầm mắng Độc Cô Cửu
Tiên.
Ngươi cũng không phải không biết, Độc Cô Cửu Tà gia hỏa này chưa bao giờ hành
động theo lẽ thường. Ngươi đi chọc hắn, hắn thật sự chuyện gì cũng có thể làm
được. Không phải, hắn vừa nói rõ thực lực của bọn họ ra hay sao?
Năm người này cũng không phải do Độc Cô Cửu Tiên kéo tới, mà là trấn thủ quan
ải tiểu tướng bình thường. Trước đó, bọn họ đã nghe những người ở hùng quan
phía trước nói về chuyện của Vu Nhai. Tiểu tử này dường như đặc biệt biến
thái. Bởi vậy, bọn họ không tránh khỏi phải cẩn thận.
Bày trận bắt đầu. Ở trước mặt Vu Nhai chính là trên trăm cao thủ Tướng Binh Sư
lục đoạn, thất đoạn. Đúng vậy, binh sĩ trấn thủ quan ải nơi này càng lúc càng
mạnh. Chỉ có điều nhân số lại ít hơn một chút, chỉ có trên trăm người, cũng
đều là Tướng Binh Sư lục đoạn, thất đoạn. Ở tỉnh Bắc Đấu, trong một lúc muốn
tìm ở trong tiểu đoàn Tinh Binh ra nhiều người như vậy cũng không dễ dàng.
Nhưng hiện tại Vu Nhai lại phải đối mặt với bọn họ.
Vu Nhai lại lấy ra một thanh kiếm huyền tinh biển sâu. Từ sau khi tiến vào Độc
Cô Kiếm Vực tới nay, Vu Nhai không lúc nào không dùng kiếm.
Mục đích rất đơn giản. Điều hắn muốn chính là trong tay cầm kiếm mà không phải
là Huyền Binh bản mạng, đánh tan vinh quang của Độc Cô gia, hung hăng đâm một
kiếm vào Độc Cô gia, một tồn tại được xem là đệ nhất thiên hạ kiếm trong lòng
tất cả đệ tử trẻ tuổi.