Triệu Hoán Thần Binh

Chương 359: Bằng hữu của Vu Nhai ta

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

– Ách Tiểu Trư, ta là người như vậy sao?

Vu Nhai bất đắc dĩ hỏi.

– Cái này, ta cũng không biết. Ta chỉ biết là Độc Cô Nhai ngươi khi đối xử
với ta thật sự rất tốt, hình như cũng có coi ta là bằng hữu. Tuy rằng ta chưa
bao giờ dám nghĩ như vậy!

Vóc dáng Tiểu Trư rất lớn, nhưng giọng điệu rất yếu ớt. Cái dáng vẻ đó đơn
giản khiến người ta nhìn thấy là khó chịu, nhìn thấy đã muốn khi dễ:

– Hơn nữa ngươi cũng dạy ta rất nhiều thứ. Nói chúng ta phải nghĩ biện pháp
leo lên. Mục tiêu của chúng ta không phải là Kiếm Đường. Chúng ta phải giống
như kim bào, ngân bào, muốn giết người thì giết người, muốn nữ nhân nào sẽ có
nữ nhân đó. Những lời này, ngươi chắc sẽ không nói với người khác. Chí ít ta
xem ngươi là bằng hữu, thật sự!

Ý tứ của Độc Cô Chư dường như muốn nói, ngươi có xem ta là bằng hữu hay không,
ta không biết, nhưng ta xem ngươi là bằng hữu.

Vu Nhai bị hắn làm cho muốn hôn mê. Sau khi sắp xếp lại sắp xếp một hồi mới có
thể hiểu được. Độc Cô Chư nói chuyện, con mẹ nó thật sự không có trật tự.

– Đồ cặn bã Vu Nhai có lẽ cũng không phải quá cặn bã. Chỉ có điều hắn thừa kế
ngạo khí và bá đạo của Độc Cô gia.

Đúng vậy, giống như Độc Cô Cửu Tà, trước đây sẽ không để đám người Hô Duyên
Không Đài vào trong mắt. Muốn đoạt huy hiệu thì đoạt huy hiệu. Chỉ có điều
không có xác định vị trí của mình, biến thành kẻ luôn tự cho mình là đúng, bị
cô lập.

Kết quả, ngạo khí này đã bị phá hủy nặng nề, kết quả lại biến thành bộ dạng
yếu ớt kia.

– Mẹ nó, chẳng lẽ không thể dung hợp Kiếm Huyền Binh, bị xác định tội trạng
vạn kiếm xuyên tim, phía sau màn không phải có kẻ nào ra tay, mà là bởi vì quá
kiêu ngạo sao? Trước đây hắn đã làm gì với nhữn người bạn học ở Kiếm Đường
vậy?

Vu Nhai nghĩ đến một bi kịch có thể xảy ra. Nếu quả thật là như vậy, Vu Nhai
không biết có thể trực tiếp thu toàn bộ những ngông nghênh trước đó lại, trực
tiếp gia nhập họ Độc Cô gia. Tiếp nhận thân thế đồ cặn bã như vậy, hắn có biện
pháp nào chứ? Làm người xuyên qua, cũng không phải nói muốn chọn là có thể
chọn được.

Hắn thoáng cười. Tại sao những người này có thể phá hỏng được màn độc thủ phía
sau hắn được. Độc Cô Chiến U cũng đã nói, thiên phú sử dụng kiếm càng cao, hơn
nữa lại có huyết mạch của Độc Cô gia, người bình thường tuyệt đối không thể
gian lận trong lúc dung hợp Huyền Binh bản mạng được.

Vu Nhai nhắm mắt lại, lần đầu tiên không áp chế tâm tình của Đồ cặn bã Vu
Nhai.

Ký ức cũng không kéo tới. Thứ tới chính là một cảm giác. Đó là cảm giác đối
với Độc Cô Chư. Đối với Độc Cô Chư, không ngờ Đồ cặn bã Vu Nhai thật sự không
bài xích. Sự không bài xích này trong lúc bất chợt có biến hóa, không ngờ chậm
rãi dung hợp cùng Vu Nhai.

Đúng vậy, tính cách Đồ cặn bã Vu Nhai ban đầu muốn dung hợp với Vu Nhai hiện
tại.

Trong thời điểm xuyên qua phụ thể đã từng dung hợp, nhưng hiện tại Vu Nhai lại
cực kỳ bất mãn đối với chuyện hắn không hiếu kính mẫu thân, chỉ biết chấp nhất
đối với Độc Cô gia, trực tiếp áp chế. Kết quả phần tính tình ban đầu đã không
thấy tăm hơi.

Lúc này, đây là lần đầu tiên hai Vu Nhai dung hợp. Cũng chỉ dung hợp một điểm
như thế mà thôi. Những điểm khác, Vu Nhai vẫn phải đạp nát!

– Độc Cô Nhai, có đúng là cảm giác rất bi ai hay không, ha ha!

– Bi ai sao?

Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com

Vu Nhai đột nhiên mở mắt. Một tâm tình thuộc về Đồ cặn bã Vu Nhai đột nhiên
bạo phát ra, đồng dạng là ngạo khí thuộc về Độc Cô gia. Hình như sự dung hợp
vừa rồi cũng đã dung hợp ngạo khí này. Đồng thời, Ý Vững Hơn Kim tướng khí
hình như cũng thêm một bản chất. Có đôi khi ngạo khí cũng giống như tiến thẳng
không lùi. Tướng khí của hắn không ngờ lại có sự tiến bộ.

Quỷ dị nhất chính là, hắn cảm giác được cảnh giới Hoàng Binh Sư hình như có
chút đột phá.

Chạm đến ánh mắt Vu Nhai, mấy người phía trước không ngờ không nhịn được lui
lại phía sau mấy bước. Trong nháy mắt mấy người này đều thẹn quá thành giận
đứng lại nói:

– Chẳng lẽ không đúng sao? Lẽ nào ngươi nghĩ rằng ngươi vẫn là Độc Cô Nhai
trước đây sao? Ngươi bây giờ chẳng qua là một con chó nhà có tang. Chỉ là một
gia hỏa đã không thể mang họ Độc Cô nữa mà thôi. Ngày hôm nay nếu như ngươi
vẫn là năm đó, ngươi sẽ vì con lợn chết này mà tới sao?

– Sẽ như vậy sao? Có thể hay không?

Vu Nhai có phần sững sờ, chợt hỏi tâm tình trong lòng. Hắn đã nhận được câu
trả lời khẳng định đầy thuyết phục.

– Được rồi. Xem như ngươi còn chưa phải thật sự cặn bã đến cực hạn. Độc Cô
gia ta nhất định sẽ không quay về. Nhưng nữ nhân và người nam nhân kia, ta có
lẽ có thể giúp ngươi xử lý một chút. Ngươi có mười phần ngạo khí. Ngươi cũng
nên biết, ta cũng có ngạo khí của riêng ta!

Ầm…

Trong đầu dường như lại có thứ gì vỡ tan.

Vu Nhai mỉm cười. Hắn đã từng nói qua, khi hắn rời khỏi Độc Cô gia, chấp niệm
trong đầu sẽ hoàn toàn bị đạp nát. Chỉ có điều hắn thật sự không ngờ, Đồ cặn
bã Vu Nhai còn có một mặt trọng tình trọng nghĩa như vậy.

Bất kể thế nào, cũng không có ý nghĩa. Đồ cặn bã Vu Nhai chung quy sẽ không
lại có tính cách, chỉ có ký ức!

– Sẽ tới. Ta nhất định sẽ tới. Ta hiện tại cũng đã tới. Các ngươi nói không
có sai. Mục đích của ta lần này tới đây quả thực không phải là vì Tiểu Trư
đến, cũng không biết hắn ở chỗ này phải sống thế nào. Nhưng nếu như ta biết
hắn bị khi dễ nhất định sẽ tới. Không xem các ngươi làm bằng hữu sao? Đó là
bởi vì các ngươi căn bản không xứng. Tiểu Trư, hắn chính là bằng hữu của Vu
Nhai ta!

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, bao gồm cả Độc Cô Chư.

Trong nháy mắt, Độc Cô Chư dường như thấy lại người vẫn luôn chắn ở trước mặt
hắn ngày trước. Năm đó khi Đồ cặn bã Vu Nhai còn chưa tới, hắn bình thường đều
bị khi dễ. Mãi đến khi Đồ cặn bã Vu Nhai xuất hiện, tình hình mới chuyển biến
tốt hơn. Cho nên hắn vẫn rất cảm kích. Mặc dù sau lại Vu Nhai càng ngày càng
mạnh, thậm chí có thời điểm đối với hắn cũng không để mắt tới, nhưng Độc Cô
Chư vẫn đi theo làm tùy tùng!

Lúc này suy nghĩ của Vu Nhai thật ra không phức tạp lắm.

Minh đã chiếm lấy thân thể Đồ cặn bã Vu Nhai, lại luôn bị bản thân mắng. Nếu
cuối cùng thấy hắn không hề cặn bã, vậy cũng nên làm gì đó cho hắn.

– Vậy thì thế nào? Ngươi chẳng qua chỉ là một tội nhân, một tội nhân đáng bị
vạn kiếm xuyên tim mà thôi. Không có Huyền Binh bản mạng, chỉ dựa vào về chút
kiếm pháp này thì có ích lợi gì?

Người dẫn đầu lại có chút tức giận nói. Đối với câu trả lời của Vu Nhai, hắn
cảm giác rất không thoải mái:

– Tới cũng tốt, chúng ta còn nghĩ không tìm được cơ hội có thể báo thù, cho
nên mới phải hạ công phu ở trên người con lợn chết này. Hiện tại, chúng ta
thật ra không cần phiền phức như vậy nữa. Trước hết chúng ta sẽ trước đánh nát
xương toàn thân ngươi, lại giao ngươi ra, cho Độc Cô gia vạn kiếm xuyên tim
ngươi cho tới chết.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận