Kết quả, câu nói đầu tiên của Vu Nhai khiến cho nàng thiếu chút nữa thì xỉu vì
tức. Gửi? Quả nhiên đồ nhỏ của mình bị kẻ vô sỉ kia cầm làm chuyện bỉ ổi.
Mặc dù bây giờ Dạ Tình đối với Vu Nhai có chút cảm giác, nhưng vẫn có kích
động muốn thét một tiếng chói tai.
– Đừng nóng giận. Trước hết, nữ nhân của ta tạm thời cho mượn vài thứ để sử
dụng đi, hắc hắc.
Vu Nhai đột nhiên cũng cho Dạ Tình một cái ôm, thừa dịp này chiếm tiện nghi
một chút, đồng thời nhỏ giọng nói ở bên tai nàng.
Dạ Tình ngây ngẩn cả người. Lúc này nàng rất mẫn cảm. Đặc biệt là khi Vu Nhai
nói chuyện khiến nàng có cảm giác hơi nhột, khiến con nai trong ngực nàng sống
lại nhảy lên. Nhưng lời Vu Nhai nói lập tức khiến con nai con của Dạ Tình hy
sinh.
Lúc trước Vu Nhai quả thực nói với Độc Cô Cửu Tiên bốn chữ nữ nhân của ta.
Nhưng bây giờ phải giải thích thế nào?
Hắn là cố ý đùa giỡn mình, hay là thật sự muốn giải thích với mình. Nếu như là
đùa giỡn còn tốt. Nếu là giải thích, gia hỏa này đối với mình và đối với
Nghiêm Sương như nhau, đều không có tư cách cho hắn Sắc sao?
Dạ Tình lại nghĩ tới những lời hắn nói cùng với Nghiêm Sương trước đó. Chính
vì Nghiêm Sương hiểu nhầm Vu Nhai, Vu Nhai trái lại hiểu nhầm Nghiêm Sương là
muốn vì nàng ra mặt. Hình như gia hỏa này thật sự không có hứng thú đối với
mình?
Trong lòng Dạ Tình rầu rĩ muốn chết. Con nai con gì đó đã sớm chết không thể
chết được nữa. Lẽ nào mình nhìn nhầm gia hỏa này. Nam nhân ba hoa thật ra nội
tâm đều vô cùng thuần khiết? Hắn chỉ si tình với một mình Thủy Tinh thôi sao?
Đúng vậy. Hắn đã có Thủy Tinh, mình còn nghĩ về những điều này làm gì?
Vu Nhai ôm Dạ Tình, có phần cổ quái. Hắn lĩnh hội bộ ngực không nhỏ của Dạ
Tình. Bình thường lúc này hẳn nàng sẽ bạo phát mới đúng. Tại sao nàng lại để
mặc cho mình ôm như vậy? Thôi đi, tiện nghi không chiếm vậy chẳng phải là uống
phía sau.
Nếu như nàng không đẩy, vậy mình không tha.
Mùi hương, cảm giác da thịt, còn có sợi tóc phất qua khiến hắn ngứa ngáy. Trái
tim dường như thoáng động. Hóa ra Vu Nhai hóa còn chưa có suy nghĩ lung tung,
đã bắt đầu có cảm giác khác thường. Vị trí nào đó trên thân thể chậm rãi phóng
lớn, trở nên cứng như sắt.
Nói Vu Nhai không nghĩ là không thể. Phải biết rằng, giấc mộng của hắn là tán
mấy phụ nhân.
Mộng tưởng là mộng tưởng, hiện thực là hiện thực…
Có thể thực lực của hắn tiến bộ quá nhanh, còn chưa thích ứng với thế giới này
cùng với những thay đổi của hắn hiện nay.
– Khụ!
Độc Cô Cửu Tà đột nhiên không biết từ nơi nào quay lại.
– Ta nói hai người các ngươi, ôm một hồi là đủ rồi, đừng ôm quá lâu. Chiến U
thúc vẫn đang chờ ngươi đấy. Hơn nữa ở nơi này, ảnh hưởng cũng không tiện.
– A…
Cuối cùng Dạ Tình kịp phản ứng, trực tiếp đẩy Vu Nhai ra:
– Tên sắc lang nhà ngươi, ngươi làm gì vậy?
– Hình như là nàng đang sắc ta ở đây thì phải!
Vu Nhai tỏ ra vô tội nói.
– Ngươi…
Dạ Tình còn muốn nói điều gì, nhưng nghĩ đến vừa rồi bản thân mình suy nghĩ
quá mức, hình như ôm hắn thật sự hơi lâu.
– Được rồi được rồi. Mọi người đều biết các ngươi là hôn phu hôn thê, đừng ở
trước mặt đông đảo quần chúng tỏ ra tình cảm như vậy chứ!
Độc Cô Cửu Tà đảo mắt. Ở trong mắt tất cả mọi người, hai người ôm lâu như vậy
cũng không có nửa điểm kỳ quái. Tiền đồ của Vu Nhai rõ ràng không ổn.
Nghe được Độc Cô Cửu Tà nói như vậy. Các kỵ sĩ dự bị cũng nở nụ cười. Bầu
không khí vốn đang khẩn trương nhờ vậy mà trở nên nhẹ nhàng hơn.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Vu Nhai tất nhiên sẽ không phản bác. Dạ Tình muốn phản bác lại không mở miệng
được, trong lòng oán thán một tiếng. Nàng đưa ánh mắt u oán nhìn về phía
Nghiêm Sương. Đời này gặp gỡ người như vậy, thực sự không thể nói được gì.
Nghiêm Sương vốn rất để về chuyện của hai người. Hai người là do nàng một tay
giới thiệu. Chỉ có điều nàng cũng rầu rĩ. Chính nàng sau đó cũng không có cách
nào tỉnh táo đứng ngoài cuộc nữa. Lúc này nàng chỉ có thể đáp lại Dạ Tình một
vẻ mặt vô tội.
– Bảo trọng. Tất cả đều là người đã từng sóng vai chiến đấu sinh tử, vậy
không cần nói nhiều nữa, chờ ta trở lại.
Vu Nhai đột nhiên nghiêm sắc mặt nói. Sau đó hắn chợt xoay người, đi về phía
Độc Cô Cửu Tà và Độc Cô Chiến U. Bởi vì liên tục chiến đấu, chân hắn không
thực, nhưng lại kiên định dị thường.
Dạ Tình không nhịn được ngây ngẩn cả người. Vì bóng lưng nặng nề này, trong
lòng nàng giống như cây dây cung bắn tên ra.
– Chờ một chút!
– Sao vậy?
Vu Nhai thoáng quay đầu lại.
– Nếu như, nếu như ngươi thuận lợi trở về, có lẽ, có lẽ chuyện kia có thể là
sự thật.
Dạ Tình đột nhiên kêu lên. Hài tử có đôi khi đặc biệt kích động. Trong nháy
mắt, không ngờ nàng quên mất U Hoang mà mình ngày đêm mong nhớ, quên mất Vu
Nhai còn có Thủy Tinh.
– Chuyện… chuyện gì?
Vu Nhai mờ mịt!
– Chính là chuyện ngươi muốn!
Dạ Tình nói xong, trên mặt đã thoáng ửng hồng. nàng trực tiếp nhảy lên Lân
Giác Mã, phóng về phía đường phố. Nàng cũng không biết mình muốn đi đâu. Nàng
chỉ cảm thấy xấu hổ, nên không nhìn, cứ cắm đầu chạy.
– Ách, chuyện gì chứ?
Vu Nhai không hiểu, nhìn về phía Nghiêm Sương và Tiểu Mỹ. Chắc hẳn muốn dò hỏi
từ nàng. Nghiêm Sương chắc là biết, chỉ có điều nàng cũng sẽ không nói ra.
Trên mặt nàng vẫn lộ vẻ bất đắc dĩ. Xem ra Dạ Tình thật sự đã chìm đắm vào
trong đó.
– Trời ạ. Tất nhiên là loại chuyện nam nữ chứ gì nữa. Ta nói này Độc Cô Nhai,
bình thường nhìn ngươi có vẻ thông minh, tại sao lúc này lại vờ ngớ ngẩn như
vậy. Ngươi không phải là mừng quá hóa khờ chứ? Chờ sau khi đến Độc Cô gia, ta
dẫn ngươi đi dạo. Yên tâm, ở trong Độc Cô gia, về phương diện kỹ nữ tất cả đều
là cực phẩm!
Độc Cô Cửu Tà vỗ nhẹ vào vai Vu Nhai nói.
Xem ra sau khi Vu Nhai thể hiện thực lực, hắn càng thuận mắt hơn.
Vu Nhai đảo mắt.
Ngươi nghĩ rằng chúng ta thực sự là hôn phu hôn thê sao? A, khoan đã. Hôn phu
hôn thê. Không biết là…
– A…
Tim Vu Nhai chợt đập rộn lên. Bỗng nhiên hắn nghe được tiếng thét chói tai của
Dạ Tình. Mọi người vội vàng nhìn sang, không ngờ thấy Dạ Tình đang chạy nhanh
hình như gặp phải cái gì, thiếu chút nữa thì ngã xuống, may là tránh được.
Đồng thời, còn có một đạo kiếm quang vô cùng sắc bén đâm về phía mặt Dạ Tình.
Trong nháy mắt tim mọi người thắt lại.
Cho dù là Độc Cô Chiến U và Yến đại nhân, lúc này cũng không kịp cứu.
– Tranh…
Kiếm quang đột nhiên tới trước mặt Dạ Tình thì lui lại. Tất cả mọi người thở
phào nhẹ nhõm. Chợt mọi người nhìn về phía chủ nhân của kiếm quang này. Trong
nháy mắt, ánh mắt mọi người thoáng ngây dại. Đập vào mắt bọn họ là trường bào
kim sắc. Mọi người ở đây đều biết điều này đại biểu cho cái gì.
Nam tử mặc kim bào rất trẻ tuổi, hẳn không hơn mọi người là mấy
Chỉ thấy hắn cưỡi một ma thú màu vàng nhạt, giống như sư tử, chỉ có điều to
gấp hai lần so với những con sử tử mà Vu Nhai biết. Ở trong lòng hắn còn có
một nữ nhân đang dựa vào.