Mọi người nhìn lại. Không ngờ lại có mấy con Lân Giác Mã nhanh chóng chạy tới.
Người dẫn đầu vừa vặn chính là Yến đại nhân nửa tháng không gặp. Sau lưng hắn,
vẫn là mấy kỵ sĩ chính thức thủ hạ của hắn. Phía sau nhất lại là hai người Lưu
Hàn Trạch và Hạng Phi. Hạng Phi vẫn rất hăng hái. Sắc mặt Lưu Hàn Trạch lại
giống như tên của hắn, vô cùng lạnh lẽo. Đặc biệt là khi ánh mắt hắn rơi vào
trên người Vu Nhai.
Thành chủ Lãnh Thu Dương vội vàng dẫn theo Nghiêm Lôi tới nghênh đón. Lần này
tổng chỉ huy kỵ vệ Bắc Đấu không tới. Có người nói hắn bị bệnh.
Vu Nhai biết rất nhanh sẽ phải rời đi. Hắn cũng như những người khác từ biệt
các thành viên trong quân đoàn màu đỏ, tổ Kỳ Binh, tiểu đoàn Tinh Binh và các
binh sĩ thủ thành. Đồng thời hắn cũng căn dặn để Vũ Qua làm người thay mặt
đoàn trưởng. Quân đoàn màu đỏ tất nhiên không có người nào không phục.
– Được rồi, mọi người lên Lân Giác Mã của các ngươi, đi!
– Vâng!
Sau khi mọi người từ biệt xong, Yến đại nhân trực tiếp hạ lệnh. 48 người nhanh
chóng cưỡi trên Lân Giác Mã đi theo phía sau lưng Yến đại nhân, chạy về phía
tỉnh Kiếm Vực. Không có ma thú bay, cũng không biết bọn họ sẽ phải chạy bao
lâu.
Bỗng nhiên, tất cả mọi người dừng lại từ phía xa nhìn lại bức tường thành cao
của Bắc Đấu, sau đó tất cả lại quay đầu, tiến về phía trước.
– Lão Nghiêm, không phải ngươi rất thích đánh cược sao? Ta lại đánh cược với
ngươi một nữa. Ngươi thấy thế nào?
– A, đánh cược gì vậy?
– Ta đánh cược là tiểu tử Vu Nhai này sau đến tỉnh Kiếm Vực, không phải là
chết ở dưới kiếm của Độc Cô gia thì sửa thành họ Độc Cô.
– Hắc, được. Vậy ta đánh cược hắn ra khỏi tỉnh Kiếm Vực vẫn là họ Vu đi!
Nghiêm Lôi cười hắc hắc nói.
Chuyện Thất Tinh Thần Kích, hắn cũng không nói cho Lãnh Thu Dương biết. Nghiêm
Lôi muốn giữ bí mật cho Vu Nhai. Không biết vì sao, cho dù biết chuyện Thất
Tinh Thần Kích, hắn vẫn cảm thấy Vu Nhai rất thần bí. Đối với Vu Nhai, hắn
càng ngày càng có lòng tin.
– Tiền đặt cược, ta muốn phương pháp tinh lọc huyền khí của ngươi mấy ngày
nay!
Lãnh Thu Dương nói. Thực lực của hắn mạnh hơn Nghiêm Lôi. Mấy ngày nay Nghiêm
Lôi tươi cười như hoa, hắn sao có thể không nhìn ra được. Hắn cũng cảm thấy
rất tò mò, không biết gia hỏa này làm thế nào đột nhiên lại có thể tinh lọc
huyền khí.
– Được, ta muốn ngọc ngưng thạch của ngài!
Nghiêm Lôi đột nhiên nói. Sau đó hắn khẽ nhíu mày, lại cười nói:
– Hình như quá ít. Như vậy đi, lại thêm đổi tổng chỉ huy kỵ vệ Bắc Đấu. Vậy
hẳn là được chứ?
– Được!
Lãnh Thu Dương có phần sững sờ, chợt đáp.
Nếu như Vu Nhai có thể thật sự trở về họ Vu, như vậy giá trị và lực lượng của
tiểu tử này…
…
– Chuyện an bài ra sao?
Ngay thời điểm Lãnh Thu Dương cùng Nghiêm Lôi đánh cược, bên trong đại bản
doanh kỵ vệ Bắc Đấu, trong một căn phòng bí ẩn, tổng chỉ huy kỵ vệ Bắc Đấu
lạnh lùng nhìn thủ hạ Hoàng Vu Phu nói.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
– Không có vấn đề gì. Tất cả đều đã an bài sắp xếp. Chỉ chờ họ Vu kia đến
Thiên Kết Quan.
Hoàng Vu Phu nói.
– Rất tốt, các vị thiếu gia, vậy các vị đã có thể yên tâm.
Tổng chỉ huy vừa nhìn những người khác. Trong đó không ngờ có Hô Duyên Không
Đài. Còn có mười mấy người khác. Đó chính là những kỵ sĩ dự bị trước đây, cơ
bản đều là những gia hỏa bị Vu Nhai lừa gạt, trong miệng bị nhét vải rách. Sau
khi bọn họ sửa xong tiểu thành Thanh Man, tổng chỉ huy kỵ vệ Bắc Đấu đã tìm
được bọn họ trước.
– Vậy là tốt rồi. Họ Vu này nhất định phải chết, vạn kiếm xuyên tim, ha ha
ha!
Hô Duyên Không Đài cười ha ha. Ở Bắc Đấu hắn gần như không có khả năng trả thù
được Vu Nhai. Nhưng ở tỉnh Kiếm Vực lại khác, chỉ cần lợi dụng tốt. Còn việc
lợi dụng thế nào, tổng chỉ huy kỵ vệ Bắc Đấu đã sắp xếp xong xuôi.
– Như vậy chuyện về sau…
– Yên tâm, chúng ta đã viết thư cho gia tộc, nhất định sẽ trợ giúp ngươi trở
thành thành chủ Bắc Đấu Thành, trở thành người đứng đầu Bắc Đấu!
Tổng chỉ huy kỵ vệ Bắc Đấu cười. Hiện tại cuối cùng hắn đã nhìn thẳng vào cái
tên Vu Nhai này, từ trong rừng rậm sương mù dày đặc đi ra, dẫn dắt một đám
người ô hợp đạt được thành tựu như vậy, còn quấy rầy kế hoạch của hắn, đánh
tàn phế vài người của hắn, đáng để cho hắn coi trọng.
Hiện tại cho dù là hắn, ở tỉnh Bắc Đấu cũng không có cách nào quang minh chính
đại giết chết Vu Nhai.
Tuy rằng hắn cảm thấy đối phó với một tiểu tử như thế vẫn có chút hạ thấp phẩm
giá của mình, nhưng lại không thể không làm. Chủ yếu nhất là, những người ở
trước mắt hắn đều có thù oán với Vu Nhai. Trước đó hắn qua lại với Lưu Hàn
Trạch, cũng chính là muốn giành lấy cơ hội làm thành chủ. Hiện tại giết chết
Vu Nhai, lại có những người này ủng hộ, không phải cũng có khả năng đạt được
mục đích sao?
Bởi vì coi trọng, hắn tất nhiên sẽ điều tra Vu Nhai.
Tư liệu về Vu Nhai rất rõ ràng. Hắn bị Độc Cô gia từ bỏ. Ở Độc Cô gia hắn có
kẻ địch.
Tổng chỉ huy kỵ vệ Bắc Đấu thở dài:
– Chỉ tiếc rằng, ngoại trừ Độc Cô gia, không có cách nào tìm được kẻ đứng sau
tiểu tử này trước đây. Chỉ có điều, dẫn động một hồi, có lẽ có cơ hội bắt được
người đứng phía sau hắn. Xem xét thực lực Vu Nhai bây giờ, hắc hắc, cho dù
hành động ở Thiên Kết Quan thất bại, chắc hẳn bọn họ cũng sẽ động thủ?
…
Vu Nhai cũng không biết trong Bắc Đấu Thành đang gió nổi mây phun vì hắn. Hắn
cưỡi trên Lân Giác Mã, theo kỵ vệ Bắc Đấu điên cuồng lao về phía trước. Yến
đại nhân vẫn đi ở phía trước. Phía sau là 48 kỵ sĩ dự bị, tốc độ gần như đã
đạt tới mức nhanh nhất.
Bọn họ ngoại lúc trừ ăn, uống ra, gần như không nghỉ ngơi, vài ngày đều trôi
qua như vậy.
Thực lực cao thấp có thể nhận ra rõ ràng. người thực lực yếu đã có chút không
chịu nổi. Cho dù là Tiết tổ trưởng, thực lực đã đạt tới Hoàng Binh Sư, cũng
cảm thấy mệt gần chết. Dạ Tình và Nghiêm Sương càng khó chịu hơn. Trên đường
đi căn bản không có thời gian cho các nàng tắm rửa. Không quan tâm là kỵ sĩ dự
bị mới hay cũ, chỉ còn lại có mấy tên biến thái vẫn sinh long hoạt hổ. Đó
chính là Độc Cô Cửu Tà, Lý Thân Phách, Lữ Băng, Lữ Nham và Vu Nhai…
Không quan tâm tình trạng của mình thế nào, nhưng ai cũng biết đây chính là
thử thách dành cho kỵ sĩ dự bị. Không một ai dừng lại, không một người nào dám
oán giận. Tất cả đều cắn răng. Chỉ có điều đội ngũ vốn chỉnh tề hiện tại đã
kéo gần nghìn thước. Không biết khi đến tỉnh Kiếm Vực, đội ngũ còn kéo dài ra
bao xa.
Tỉnh Kiếm Vực ở phía bắc của đế quốc Huyền Binh, chiến tuyến chủ lực nhất để
chấn áp đế quốc Ma Pháp. Từ Bắc Đấu qua, phải vượt qua mấy tỉnh. Nếu cưỡi
khoái mã ngày đêm không ngừng, ít nhất cũng phải mất khoảng nửa tháng, mới có
khả năng đến được. Đồng thời, tỉnh Kiếm Vực cũng là tỉnh lớn nhất của đế quốc
Huyền Binh, sợ rằng có khả năng tương đương với mấy tỉnh Bắc Đấu. Sau khi đến
Kiếm Vực, còn không biết còn phải thực sự tới chỗ nào.
Nhân lúc này, Vu Nhai không ngừng trùng kích cực hạn của Linh Binh Sư. Đáng
tiếc, dường như cực hạn đang không ngừng kéo dài.