Đập vào mắt hắn cũng là văn tự cổ xưa, may là xem vẫn hiểu được.
Vu Nhai ghép lại từng văn tự, mới đầu gián đoạn, không đầu không đuôi, chỉ có
một vài chỗ có dạng phù văn. Hắn lật qua vài tờ vẫn như vậy, chân mày nhíu
chặt hơn.
– Chỗ của ta còn có một trang bản thảo, là do ta lấy từ trong Lữ gia ra
ngoài, hình như là dạy nhập môn.
– Lữ gia? Lữ lão cũng là người của Lữ gia ở Kích Lĩnh sao?
Vu Nhai sững sờ hỏi.
– Ách, trước kia thì phải. Chỉ có điều đã bị trục xuất khỏi cửa. Cái này vốn
bản thảo do ta dựa vào ký ức làm ra. Nếu không ta hiện tại chắc hẳn đã là phù
văn sư.
Lữ lão rất buồn bực nói.
Ánh mắt Vu Nhai sáng ngời. Xem ra trong đại gia tộc quả nhiên có thứ tốt. Lữ
gia cũng có, vậy Độc Cô gia thì sao?
Độc Cô gia…
Vu Nhai thở dài, nhận lấy bản thảo. Trang đầu tiên khiến Vu Nhai ngây ngẩn cả
người. Một thủ ấn giống như thủ ấn của Huyền Binh Điển, chỉ có điều đơn giản
hơn nhiều. Lẽ nào thủ ấn của Huyền Binh Điển có liên quan đến phù văn sao?
Linh quang chợt lóe lên, Vu Nhai đột nhiên giơ tay lên, đánh ra thủ ấn vào cái
muôi sắt trên bàn, đặc biệt thoải mái. Từng thủ ấn xuất hiện ngay trên cái
muôi kia, chậm rãi phác họa lên thủ ấn giống như trong quyển sách nát kia.
– Đinh…
Cái muôi đột nhiên vang lên một tiếng đinh. Sau khi phù văn in xuống xong lại
từ từ ẩn xuống. Vu Nhai lại cầm lấy một cái muôi sắt khác gõ mạnh vào cái muôi
này một cái. Chỉ thấy phù văn trên cái muôi trước đó chợt sáng lên. Sau đó cái
muôi kia trực tiếp bị gãy. Hắn ngây người nhìn cái muôi còn lành lặn trong tay
và cái muôi bị gãy làm hai đoạn nằm trên bàn.
Lẽ nào thoáng cái mình đã trở thành phù văn sư sao?
Vu Nhai thật sự không thể tin mình sẽ thuận lợi như vậy. Cho dù có là thiên
tài thế nào cũng không thể làm được như thế chứ?
Suy nghĩ một chút, hình như chỉ có một lời giải thích. Chính là thủ ấn trong
Huyền Binh Điển thuộc về phạm trù phù văn sư. Thủ ấn trong Huyền Binh Điển so
với thủ ấn vừa rồi lại khó khăn hơn nhiều. Thời điểm Vu Nhai nhận được Huyền
Binh Điển đã có thể đánh ra. Hiện tại càng có thể tăng cường lực lượng cho các
Huyền Binh bản mạng. Các thủ ấn đơn giản như vậy còn không phải là dễ như trở
bàn tay sao?
– Phó viện trưởng, ngươi đá ta một cước, xem ta có phải đang nằm mơ hay
không?
Lữ lão ngơ ngác nói. Bản thảo này hắn vốn đã nghiên cứu mấy chục năm cũng chỉ
cơ bản có thể xác định là nhập môn của phù văn sư mà thôi.
Tại sao tiểu tử này mới chỉ liếc mắt nhìn qua đã làm ra được?
Phó viện trưởng rất muốn đá. Chỉ có điều nhớ tới thực lực của Lữ lão, hắn vẫn
đành bỏ qua. Hắn lại nghe Lữ lão nói:
– Chúng ta nghiên cứu mấy chục năm không có kết quả. Tiểu tử này liếc mắt
nhìn qua đã làm được. Con mẹ nó, như vậy còn có công bằng hay sao? Con mẹ nó,
sao không lấy cái muôi này chém chết ta đi?
– Hắn từng tiếp nhận truyền thừa của Thất Tinh Thần Kích, Lữ lão.
Phó viện trưởng rất nhanh liền nhắc nhở câu, miễn cưỡng tránh cho tâm linh hai
người bị tổn thương.
– Tiểu tử, nhanh một chút, mau nói cho ta biết, ngươi làm thế nào mà làm được
như vậy?
Lữ lão đột nhiên vọt đến trước mặt Vu Nhai kêu lên.
– Ta cũng không biết. Ta nhìn một chút liền làm được.
Vu Nhai ngơ ngác nói.
– Vu Nhai, tiểu huynh đệ. Không không, Vu đại ca, Vu sư phó, ngươi dạy ta một
chút đi. Ta nghiên cứu nhiều năm như vậy, thậm chí vì chuyện này mà bị trục
xuất khỏi Lữ gia. Ngươi dạy ta một chút đi, ta bái ngươi làm thầy còn không
được sao?
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Lữ lão điên cuồng kêu lên.
Vu Nhai hôn mê. Lữ lão thật đúng là người điên.
Đúng lúc này, lão nhân này không ngờ thật sự muốn quỳ xuống bái sư, thiếu chút
nữa thì khiến hắn khiếp sợ, vội hỏi:
– Dạy lão cũngđược, bái sư thì không cần. Chỉ cần lão đáp ứng ta một điều
kiện.
– Điều kiện gì, ngươi cứ việc nói, cho dù phải giúp ngươi làm dâm tặc cũng
được!
Lữ lão nói.
Dâm tặc…
Chắc hẳn Lữ lão đã từng trải qua việc buồn nôn như vậy. Khóe miệng Vu Nhai co
giật vài cái:
– Ta có một bằng hữu cũng là người của Lữ gia. Hắn cũng đã rời khỏi Lữ gia.
Về phần có bị trục xuất khỏi gia môn hay không ta cũng không biết. Ta muốn lão
dạy hắn tất cả những gì của Lữ gia mà lão biết.
Vu Nhai khi nghe thấy Lữ lão là người Lữ gia, đã rất để ý.
– Được, không thành vấn đề. Hiện tại ngươi có thể dạy ta chưa?
Vu Nhai thật ra không giấu giếm. Như đã nói trước đó, hắn còn thiếu lão viện
trưởng học viện Bắc Đấu một ân tình. Hắn trực tiếp nói ra phương pháp đánh ra
phù văn vừa rồi, nói phải vận dụng huyền khí thế nào, linh giác khống chế ra
sao…
Thật ra Vu Nhai cũng chỉ có kiến thức nửa vời. Thứ hắn có thể sử dụng chỉ là
kinh nghiệm, kinh nghiệm mà Huyền Binh Điển đưa cho!
…
– Vu tiểu huynh đệ, thật không nghĩ tới, thứ chúng ta nghiên cứu mấy chục năm
không ngờ ở trong tay ngươi trực tiếp trở nên có sức sống. Có lẽ phù văn sư
thật sự cần có thiên phú.
Phó viện thở dài một cái nói.
Hai người đi ra khỏi nhà ăn của học viện Bắc Đấu. Lúc này đang là thời gian
học, xung quanh có rất ít học sinh.
– Ta cũng chỉ có kiến thức nửa vời mà thôi.
Vu Nhai vỗ nhẹ vào cái bụng. Phó viện trưởng thật ra không lừa hắn. Sự phụ
trong nhà ăn nấu ăn rất ngon. A, hắn cũng không nói gì sai. Đối với thứ phù
văn này hắn vẫn rất ngây thơ. Chỉ dựa vào một quyển tàn sách, một quyển bản
thảo và truyền thừa của Huyền Binh Điển, hắn căn bản không có khả năng nắm giữ
được bao nhiêu. Chính là giống như một người không tu luyện công pháp, trực
tiếp sử dụng chiến kỹ vậy!
Phó viện trưởng ngoại trừ liên tục cười khổ ra cũng không biết phải nói gì.
Hắn đương nhiên cũng biết Vu Nhai là kiến thức nửa vời, lại mạnh hơn bọn họ
rất nhiều.
Bây giờ Lữ lão vẫn còn ở trong phòng ăn tại nhà ăn. Hắn tẩu hỏa nhập mà rồi.
Điều khiến Phó viện trưởng thật sự buồn bực chính là, Vu Nhai nhìn bản thảo là
có thể đánh ra một phù văn. Nhưng Lữ lão vừa rồi thử nửa ngày, mãi đến khi Vu
Nhai ăn hết mọi thứ trên mặt bàn, vẫn chưa đánh ra được một đạo phù văn nào.
– Đúng rồi, Phó viện trưởng đại nhân, có thể nói với ta một chút về chuyện
phù văn sư được không?
Vu Nhai hỏi.
– Vu tiểu huynh đệ, ta là Ngụy Hóa Thuật. Gọi ta là Ngụy đại thúc là được
rồi.
Phó viện trưởng nói. Vu Nhai rất có thể là phù văn sư tương lai. Hiện tại phải
tạo chút quan hệ mới tốt. Được rồi, sau Nghiêm Lôi, Vu Nhai lại có thêm một vị
đại thúc, Chợt nghe hắn nói:
– Phù văn sư là một chức nghiệp cổ xưa thần bí. Cho dù là thời kỳ viễn cổ
cũng đặc biệt thần bí, còn gọi là ma pháp trận sư. Sau đó lại phân ra thành
hai chức nghiệp. Tiếp sau đó, ma pháp quật khởi, phù văn sư lại càng ngày càng
xuống dốc. Mãi đến khi Huyền Binh bản mạng xuất hiện, phù văn sư mới thể hiện
ra sự cường đại của bọn họ. Dần dần phù văn sư cũng trở thành chức nghiệp đặc
biệt được hoan nghênh. Nhưng tu luyện quá khó khăn, nhân số vẫn luôn rất ít.