Từ từ, một huyễn thể thủy tinh bay ra, giống như Huyền Binh bản mạng của Thủy
Tinh vậy.
Tim Vu Nhai không nhịn được chợt tăng nhịp đập…
Thời điểm mấu chốt nhất đã đến. Chỉ nghe thấy một tiếng động nhỏ vang lên.
Huyễn thể thủy tinh do tiểu thú chế tạo ra đột nhiên biến thành ánh sáng mãnh
liệt. Khi tia sáng kia ảm đạm xuống, trong nháy mắt, mắt Vu Nhai dán chặt vào
phía trước huyễn thể thủy tinh.
– Thành công rồi, Vu Nhai. Ta đã nhìn thấy ngươi.
Đột nhiên, trong phòng truyền đến giọng nói của Thủy Tinh.
Đúng vậy, ở trong phong thư vừa rồi, Thủy Tinh nhắc đến chuyện này. Vu Nhai
gần như không thể tin được. Nhưng tình huống lại đang diễn ra trước mắt, hắn
không tin cũng không được. Đồng thời hắn vô cùng hưng phấn. Hắn vốn tưởng rằng
phải rất lâu, rất lâu mới có khả năng gặp lại Thủy Tinh. Không nghĩ tới, không
nghĩ tới ở thế giới này lại có dị bản của điện thoại như vậy.
– Ngốc tử, lại ngây ra đó làm gì. Cũng không có nhiều thời gian đâu.
Giọng nói của Thủy Tinh bĩnh thản giông như u linh, nhưng lắng nghe kỹ lại có
thể nghe ra âm rung bên trong. Nàng cười nói:
– Ở khoảng cách xa như vậy, ngay cả ta cũng không thể xác định có thể kiên
trì được bao lâu!
– Có thể tháo mặt nạ xuống hay không?
Vu Nhai đột nhiên nói.
– Nhưng ta cũng muốn nhìn thấy ngươi.
Thủy Tinh trả lời, nhưng vẫn tháo chiếc mặt nạ xuống. Nàng chính là nữ hài hai
mắt bị mù đáng thương.
Vu Nhai trầm mặc một chút, mới nhớ ra điện thoại dị bản của Thủy Tinh có thời
gian hữu hạn. Hắn vội vàng nói:
– Yên tâm đi, ta đã từng nói, nhất định sẽ nghĩ biện pháp để nàng có thể tháo
mặt nạ xuống, mà vẫn giống như nữ hài bình thường.
– Ta rất mong đợi!
Thủy Tinh mỉm cười, có chút cô đơn.
– Ta cũng có rất nhiều bí mật. Chờ lần sau gặp lại, ta nhất định sẽ cởi sạch
cho nàng nhìn hết. Nàng phải tin tưởng ta có thể làm được.
Vu Nhai kiên định nói. Đáng tiếc bản tính khó đổi, lời hắn nói ra lại vô lại
như vậy. Cái gì gọi là cởi sạch?
Thủy Tinh đảo mắt. Gia hỏa này muốn làm cho người ta cảm động một chút cũng
không dễ dàng. Nhưng chỉ có điều, nàng thích!
– Phụ thân ta tìm ngươi rồi sao?
Thủy Tinh nói.
– Yên tâm đi. Phụ thân nàng đã nói ra điều kiện, ta nhất định sẽ làm được!
Vu Nhai mỉm cười, nói:
– Thánh Hội lần này, ta đã biết được thực lực đệ tử ngân bào của Độc Cô gia.
Có lẽ bây giờ thực lực của ta ở Độc Cô gia vẫn không tính là cái gì. Nhưng rất
nhanh, rất nhanh ta sẽ đuổi kịp. Cũng không biết các nàng có chờ được không?
– Thật ra…
– Không cần nói thật ra, ta biết nàng muốn nói cái gì.
Vu Nhai đương nhiên biết Thủy Tinh muốn nói cái gì. Chỉ có điều đúng như hắn
đã nói, hắn tuyệt không muốn làm các chuyện như bỏ trốn. Lại nói, cho dù không
có Thủy tinh, đối với Độc Cô gia, hắn cũng muốn chiến, phải chiến!
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
– Ta vẫn muốn nói. Có lẽ ta có thể đánh bại phụ thân ta. Đến lúc đó, không
phải phụ thân sẽ không ngăn cản được ta sao?
Thủy Tinh cười nói.
– Vậy đến lúc đó ta chẳng phải là bị thê quản nghiêm sao?
Vu Nhai ngẩn người một lát, sau đó ung dung cười nói..
– Thê quản nghiêm sao?
Thủy Tinh suy nghĩ một hồi lâu mới kịp phản ứng, hừ một tiếng nói:
– Chính là muốn ngươi đánh không lại ta, đỡ cho ngươi đi khắp nơi trêu hoa
ghẹo nguyệt. Ách… Ai nha, cái gì mà thê quản nghiêm. Ta còn chưa đáp ứng
muốn gả cho ngươi, chỉ là thử gặp gỡ qua lại mà thôi.
– Phải vậy không? Vừa rồi là ai nói muốn đánh bại phụ thân mình!
Vu Nhai cười hắc hắc nói.
Thủy Tinh trước sau vẫn thích mặt đỏ. Cổ cũng đã hồng lên. Có lẽ do da nàng
quá trắng, thật không biết lấy mặt nạ xuống sẽ thế nào. Hắn còn muốn nói điều
gì, nhưng đột nhiên, huyễn thể thủy tinh trước mắt chợt chấn động. Hai người
đồng thời cả kinh nói:
– Không nghĩ tới còn kiên trì không tới hai phút. Phải ngừng thôi, nếu không
sẽ làm Tiểu Hắc bị thương. Đáng tiếc Tiểu Hắc và ta đều quá yếu!
– Vậy dừng lại đi!
– Ừ, tới tỉnh Kiếm Vực phải cẩn thận một chút. Ta sẽ…
Giọng nói của Thủy Tinh không còn nghe được nữa. Huyễn thể thủy tinh phía
trước trực tiếp biến mất, chỉ còn lại có tiểu thú với hai mắt điên cuồng xoay
tròn.
Niềm vui đến vội vàng, nhưng cũng đi vội vàng. Còn chưa nói được vài câu đã
phải dừng, Vu Nhai cảm thấy buồn bã một cách vô cớ, cảm giác trống trải. Hắn
ngẩn người một hồi lâu mới thở hắt ra một hơi, một lần nữa cầm thư của Thủy
Tinh, cẩn thận xem lại một lần nữa. Bên trong có nhắc tới, đây là một loại ma
pháp nàng tu luyện từ Quang Ma Kinh nhận được ở sâu trong dãy núi sương mù.
Đương nhiên, loại ma pháp này lấy năng lực của Thủy Tinh và tiểu thú bây giờ,
không những chỉ có thể dùng chưa tới hai phút, dùng xong lần này, còn muốn
nghỉ ngơi nửa tháng mới có thể dùng lại lần nữa. Hơn nữa, giữa bọn họ đều sẽ
bị ma pháp tổn thương. Sau một lần dùng xong, nghỉ ngơi một thời gian cũng
chưa chắc có thể bù đắp lại được số lực lượng đã mất. Cho nên, phải dùng thận
trọng. Lần này chỉ có thể xem như là thí nghiệm.
Thủy Tinh trải qua nghiên cứu, biết được Quang Ma Kinh cổ xưa lại thần bí. Đây
cũng là cơ hội để Thủy Tinh đánh bại phụ thân. Đồng thời hiện tại nàng cũng
không biết nàng là chức nghiệp gì. May mà đã có bảo ma pháp Huyền Binh sư.
Trong đó còn nhắc tới tiểu thú. Thủy Tinh đã xem rất nhiều sách, cũng không
phát hiện ra nó là ma thú gì, chỉ đặt tên là Tiểu Hắc. Nhưng quỷ dị chính là
nó không phải là ma tinh hắc ám, mà là ma thú quang minh. Chắc hẳn bởi vì nó ở
nơi hắc ám sinh sống qua lâu, để che giấu chính mình mới biến thành màu đen.
Trên lưng nó có lông kim sắc rất dài bán đứng bản chất của nó.
Thời gian quá ngắn, có rất nhiều thứ cũng không có cách nào nói tỉ mỉ được. Vu
Nhai chỉ có thể cầm bút lên, viết lên bức thư, cũng như Thủy Tinh, viết ra
những chuyện xảy ra gần nhất vào trong thư. Hắn không dám sử dụng đối thoại ma
pháp nữa.
Sau khi hắn viết xong, Tiểu Hắc cũng đã khôi phục, nhưng vẫn hữu khí vô lực.
Hắn giao bức thư cho nó, lại tìm kiếm ở trong chiếc nhẫn không gian của mình
một hồi. Cuối cùng hắn cũng tìm được mấy trái cây, đưa tới nói:
– Tiểu Hắc à, sau này ngươi phải thường xuyên đến thăm ta. Ta nhất định sẽ cố
gắng thu thập các thức ăn mà ngươi thích chờ ngươi. Đương nhiên, ngươi cũng
phải tu luyện nhanh chóng, mau chóng có thể ung dung xoay sở với ma pháp vừa
rồi!
– Chi…
Tiểu Hắc hữu khí vô lực đáp lại, mắt cũng chưa có sức để trừng, nhưng thật ra
lại ôm trái cây rất chặt. Đúng là đồ tham ăn vặt. Tiếp đó, Vu Nhai lại cùng
Tiểu Hắc nói một hồi. Tiểu Hắc vốn chuẩn bị hồi phục lại bắt đầu thấy hoa mắt.
– Két…
Cửa mở ra. Hồng Đại Bảo ở bên ngoài chờ mãi thấy lo lắng vọt vào. Khi nhìn
thấy bộ dạng Tiểu Hắc, hắn thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên. Hắn cho rằng Vu
Nhai đã làm gì đó đối với Tiểu Hắc. May là Tiểu Hắc vừa nhìn thấy hắn, đã tức
giận kêu lên. Vu Nhai cũng nhân cơ hội chạy ra ngoài.
– A, đây không phải là huynh đệ Vu Nhai sao? Thật là trùng hợp. Ta là Phó
viện trưởng học viện Bắc Đấu, ngươi còn nhớ không?