Triệu Hoán Thần Binh

Chương 282: Vẫn cướp không thoải mái, vậy cùng nhau cướp

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

– Vu tổ trưởng, chuyện này coi như, chúng ta…

– Ta vẫn là câu kia, ta tới để cướp bóc!

Tâm tư Vu Nhai hoàn toàn không có chút dao động nào. Đúng như Tần Song đã phân
tích, Vu Nhai đang bày bố cục. Bất kể thế nào, ngày hôm nay tất cả những điều
hắn làm, đối với bọn họ chỉ có lợi. Hắn tin tưởng vào phán đoán của mình. Đừng
quên, kiếp trước hắn cũng làm công tác tình báo.

– Được, vậy ta xem thử ngươi tính cướp của chúng ta thế nào!

Tiết tổ trưởng nổi giận, ba lần bốn lượt như vậy, cho dù tính tình có tốt hơn
nữa cũng chịu không nổi.

Biểu hiện của Vu Nhai như vậy chính là không để ý tới thực lực của hắn, thậm
chí miệt thị toàn bộ tổ 14 của hắn. Nếu là kẻ quần là áo lụa ức hiếp mọi người
sẽ mang theo chó săn. Nhưng hắn chỉ có một người lại trắng trợn miệt thị. Nhìn
Vu Nhai lấy chuyện nữ nhân Diễm tỷ đặt cược ra làm trò đùa, Tiết tổ trưởng
trực tiếp ra tay.

– Được, thương pháp tốt!

Vu Nhai khẽ khen ngợi một tiếng, chợt cầm kích xuất chiến.

Trường binh đấu với trường binh. Đã rất lâu hắn chưa đánh nhau cùng nhân loại,
đặc biệt là đánh với nhân loại có thế quân lực địch. Vừa rồi đánh với Diễm tỷ,
không cho hắn cảm nhận như vậy. Hiện tại dường như hiểu ra điều gì. Tiết học
trưởng còn cường đại hơn so với Diễm tỷ.

– Loạn tinh… Tật, hoành tảo, không chuyển, ánh nguyệt, Đoạn Nguyệt…

Hắn đánh ra Thất Tinh Kích Kỹ lưu loát sinh động giống như nước chảy mây trôi.

Thực lực Tiết tổ trưởng tuy rằng cũng là Hoàng Binh Sư nhất đoạn, nhưng đã gần
đạt tới nhị đoạn. Mỗi lần Hoàng Binh Sư tiến lên một bậc, đều đại biểu cho
thực lực cường hãn. Ban đầu hắn còn có thể chống đỡ được Vu Nhai. Nhưng từ từ,
hắn phát hiện kích kỹ đối thủ của hắn giống như nước biển thủy triều, sóng sau
còn đáng sợ hơn so với sóng trước. Rõ ràng chỉ có mấy chiêu này, nhưng hắn lại
càng lúc càng có phần hữu tâm vô lực.

Bất kể thế nào, chiến kỹ của hắn mạnh hơn bản thân mình rất nhiều.

Người của học viện Bắc Đấu há hốc miệng. Đây chính là tổ trưởng Kỳ Binh Giả
phế vật cuả bọn họ sao? Tại sao hắn lại mạnh như vậy. Không phải nói hắn chỉ
có thể lực hơi tốt một chút thôi sao? Không phải trong truyền thuyết, mạnh
nhấtc ủa tiểu đoàn Tinh Binh cũng chỉ là Tướng Binh Sư đỉnh phong thôi sao.

Tuy nói truyền thuyết cũng không phải quá chân thực, nhưng Kỳ Binh Giả Linh
Binh Sư sơ đoạn, thậm chí trung đoạn, đỉnh phong, thậm chí là cao đoạn sao có
thể đánh đồng với Huyền Binh giả cao đoạn được?

Đúng vậy, dưới cùng đẳng cấp, bình thường dường nhau Kỳ Binh Giả đều yếu hơn
so với Huyền Binh Giả.

Lần Trần Nhất Diễn thua dưới tay của Vu Nhai, vẫn bị quy kết là vì bọn họ suốt
một buổi tối không ngủ, vừa mệt vừa đói. Vu Nhai lại đánh lén trước. Dù sao
bọn họ cũng không biết được lực lượng của hắn thế nào, đều tán thành là do hắn
có thể lực.

Đột nhiên, có vài người cuối cùng đã ý thức được lời đồn đại kia, lời đồn đại
nói Lạc gia chính là bị một mình hắn đấu rơi. Chuyện của Lạc gia tuy rằng rất
lớn, nhưng cụ thể lại rất khó tin. Đặc biệt là khi nói Kỳ Binh Giả nào đó đấu
với mọi người trong Lạc gia, điều này lại càng khó tin hơn.

Cuối cùng, lại có người nhớ tới tình cảnh khi Vu Tiểu Dạ cùng Tả Nhân Nhân gặp
nhau. Khi đó bọn họ còn ở trong nội viện, chỉ là nghe nói, bọn họ đơn giản là
cảm thấy hứng thú động tâm về hai hoa hậu giảng đường đã lãng quên mất nội
dung trong đó. Hiện tại cuối cùng bọn họ đã nhớ lại.

Đúng vậy, tất cả đều là sự thật. Họ Vu kia rất mạnh, siêu cường. Nhưng hiện
tại mọi người tình nguyện tin hắn là do vong linh phụ thể!

– Tiết tổ trưởng!

Đúng lúc này, trong số mọi người xung quanh truyền đến một tiếng thét kinh
hãi. Sau đó huyền khí chấn động mạnh. Từng thân ảnh rất nhanh liền xông về
trong hai người đang chiến đấu. Không đúng, cuộc chiến đấu đã kết thúc. Tiết
tổ trưởng đã thua.

– Tiểu tử, đi tìm chết đi!

– Chúng ta thừa nhận ngươi rất mạnh. Chỉ có điều một mình ngươi đã muốn đấu
với tổ 14 chúng ta sao? Nực cười!

– Ngày hôm nay không muốn cướp ngược của ngươi cũng không được, họ Vu kia.

Người của tổ 14 vọt tới, bao gồm cả Diễm tỷ đã bị bại trận trước đó. Tổ 14,
trong hai tháng khi huấn luyện, bọn họ đã xem mình là một quần thể. Bọn họ
không giống như tổ 16 của Vu Nhai, vẫn năm bè bảy mảng, hỗn loạn.

– Thật vô sỉ. Nhiều người như vậy đánh một, chẳng biết xấu hổ.

– Hắn tới để cướp bóc. Chúng ta…

Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com

Có người phản ứng rất nhanh trả lời. Nhưng sau đó hắn mới đột nhiên ý thức có
điểm không đúng:

– Người nào?

– Núi này là do Tiểu Mỹ mở, cây này là Tiểu Mỹ trồng. Muốn đi qua đường này,
lập tức lưu tất cả đồ vật lại. Không đúng, không đúng. Người chúng ta cũng
không buông tha, kéo trở về ép làm trại trượng phu.

Giọng nói thanh thúy của Tiểu Mỹ vang lên.

Cái gì và cái gì vậy?

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ lại nhìn thấy Tiểu Mỹ đang ngồi ngay
ngắn ở trên một thân cây, hai bắp chân lắc lư, miệng cắn hạt dưa. Vừa rồi lúc
đi ra nàng không quên cầm theo một ít.

Đúng lúc này, một bàn tay ngọc nhỏ nhắn đưa ra, nhẹ nhàng gõ vào trên trán
Tiểu Mỹ, nói:

– Thật là. Ai bảo muội học những thứ này. Đều bị gia hỏa vô sỉ kia làm hư
rồi.

– Dạ Tình tỷ, đập nhiều sẽ bị ngu đi!

– Chung quy vẫn tốt hơn là học cái xấu.

Dạ Tình tức giận nói.

Thân ảnh Dạ Tình cũng xuất hiện ở trước mắt mọi người. Kế tiếp là Nghiêm Sương
và Úy Trì Thiên Kinh. Vũ Qua đi ra sau cùng. Hắn từ bên kia đi ra, ánh mắt
nhìn chằm chằm vào Vu Nhai. Đối với chuyện cướp bóc, hắn hình như đã không có
hứng thú nữa.

– Các ngươi là ai?

– Tất nhiên là tới cướp bóc. Thức thời một chút thì giao tất cả vật đáng tiền
ra đây.

Bạn học Tiểu Mỹ tích cực lên tiếng.

– Ngươi không phải chỉ có một mình sao?

Trong nháy mắt, Tiết tổ trưởng nhìn về phía Vu Nhai.

– Ách, một người cướp không sướng, cho nên một đám người chúng ta qua cùng
nhau cướp!

Vu Nhai thu hồi trường kích, lùi đến chỗ đám người Dạ Tình đang đứng.

Cùng lúc đó, Tiết tổ trưởng nhìn lướt qua năm người kia một lượt, tim từ từ
cảm thấy nặng nề.

– Các ngươi làm vậy là muốn khai chiến sao? Các ngươi không sợ chúng ta liều
mạng sao?

– Hừ, liều mạng, các ngươi có tư cách này sao?

Cuối cùng Vũ Qua thu hồi ánh mắt ở trên người Vu Nhai, tiến về phía trước một
bước, tướng khí không kém gì Vu Nhai.

– Nếu như liều mạng, ta bảo đảm tất cả các ngươi đều phải chết. Chúng ta tối
đa chỉ nhận chút thương tích nhẹ.

Vũ Qua đây mới đúng là bộ mặt cướp bóc. Vu Nhai mặc cảm. Để hắn làm dâm tặc có
khả năng thích hợp hơn.

Sau đó, những người khác cũng không giấu giếm, phóng tướng khí ra. Ngoại trừ
Úy Trì Thiên Kinh hơi yếu ra, những người khác đều đủ khiến cho Tiết tổ trưởng
cảm thấy khiếp sợ. Một mình hắn tối đa chỉ có thể ngăn chặn được một người.
Nếu như hắn bị họ Vu kia quấn lấy, như vậy người trong tổ của hắn tuyệt đối sẽ
bị chém như chém dưa thái rau. Hắn hít một hơi thật sâu:

– Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Không sợ bị Huyền Điện trừng phạt sao?

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận