– Xôn xao…
Những tiếng oán giận lập tức vang lên. Những người này có người nào không phải
là thiên chi kiều tử?
Đương nhiên, cũng chỉ có một vài người oán giận một chút mà thôi. Bọn họ biết
được tầm quan trọng của đợt huấn luyện này, thật sự ném các đồ mình yêu thích
đi. Nhưng bọn họ ném ở nơi có thể nhìn thấy, dự tính khi huấn luyện xon sẽ tới
lấy về.
– Các ngươi không phải chuẩn bị chờ một lát nữa sẽ quay lại lấy những thứ này
về chứ? Thật đáng tiếc, lão tử nhìn mấy thứ này là chướng mắt!
Tiếng rít gào này đột nhiên trở nên cực kỳ ôn hòa. Nhưng trong đó lại lộ rõ sự
âm trầm.
Quả nhiên, Vu Nhai lập tức nghe được những tiếng Răng rắc vang lên. Xem ra
những thứ kia đều bị hắn giẫm hỏng. Cùng lúc đó truyền đến nhiều tiếng kêu
kinh ngạc và đau lòng. Phần lớn đều là giọng nữ. Dù sao nữ hài tử mang theo
vật phẩm trang sức tương đối nhiều:
– Đây là lần đầu tiên, ta bỏ qua cho các ngươi. Lần sau lại phát ra loại âm
thanh này, các ngươi cứ chờ bị phạt đi. Chúng ta là chiến sĩ của đế quốc.
Giọng các ngươi lớn cũng không sao, nhưng không cần có giọng điệu kinh ngạc
buồn nôn như vậy!
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Vu Tiểu Dạ và Vu Nhai đã chạy tới sân luyện võ
của doanh địa. Tiểu Dạ liếc mắt nhìn Vu Nhai. May là khi đi, biểu ca nói không
nên mang theo bất kỳ đồ gì không cần thiết. Nói cách khác…
– Vu Nhai, Vu Tiểu Dạ báo cáo!
– Các ngươi đến muộn. Mang huyền khí giáp trên lưng chạy dọc theo sơn đạo này
mười vòng, lập tức chấp hành.
Vị giáo quan kia cũng không liếc mắt nhìn hai người phía sau, trực tiếp nói.
– Kỵ sĩ đại nhân, chúng ta có giấy xin phép nghỉ của binh phòng đại nhân!
Vu Tiểu Dạ nói thật nhanh.
Đồng thời, nàng lấy ra một giấy xin phép nghỉ đưa cho vị kỵ sĩ kia.
Vị giáo quan kỵ sĩ này bộ dạng thật sự không thể nói được. toàn bộ to lớn lại
đen giống như người khổng lồ. Cũng không biết có phải bởi vì vấn đề tướng mạo
nên bị loại ở ngoài kỵ sĩ chính thức hay không. Trê người hắn mặc khôi giáp
màu đỏ. Huyền Thần Điện cũng không phải là Pháp Thần Điện bên trong Quang Minh
Thần Điện, sẽ không cưỡi ngựa trắng, gọn gàng tuấn mỹ giống như kỵ vệ Bắc Đấu!
– A, có giấy phép sao? Binh phòng Bắc Đấu đại nhân?
Kỵ sĩ giáo quan lấy qua, sau đó cũng không nhìn, tay nhẹ nhàng thiêu đốt một
cái. Giấy xin phép nghỉ trực tiếp hóa thành tro:
– Bây giờ không có nữa. Mặc huyền khí giáp vào, làm theo lời ta nói đi.
Tiểu Dạ mở to hai mắt nhìn. Từ trước tới naynàng chưa từng nhìn thấy chuyện gì
như vậy. Trong lúc nhất thời nàng có chút luống cuống, ủy khuất nhìn về phía
Vu Nhai.
– Giáo quan, sao ngươi có thể làm như vậy được. Tiểu Dạ quả thật có giấy xin
phép nghỉ.
Một vị nam sinh từ trong đội ngũ kêu lên, bộ dạng hào hoa phong nhã. Chỉ có
điều vẻ mặt cũng uy vọng. Hiển nhiên ở trong học viện Bắc Đấu, hắn cũng là một
học sinh thiên tài. Hiển nhiên, hắn đối với Vu Tiểu Dạ có rất nhiều vọng
tưởng.
Hai người Nghiêm Sương và Úy Trì Thiên Kinh không nói gì. Bọn họ xếp hàng ở
cuối cùng, mặc trang phục học viện Bắc Đấu trên người, thoạt nhìn không khác
gì các học sinh khác. Hai người đều lười biếng dường như thờ ơ đối với mọi
chuyện khác. Nhưng thật ra ánh mắt bọn họ lại có phần hứng thú nhìn Vu Nhai.
Bọn họ muốn xem thử vị yêu tinh gây chuyện này sẽ lại gây ra chuyện gì nữa.
Lấy tính cách đầy kích động của hắn, chắc hẳn có chuyện hay để xem.
– Giấy xin phép nghỉ, ở đâu?
Kỵ sĩ giáo quan hỏi ngược lại.
– Vừa bị người đốt.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
– Đúng vậy, sau khi bị ta đốt, chẳng phải sẽ không có nữa sao?
Kỵ sĩ giáo quan hỏi ngược lại. Sau đó hắn chợt lạnh lùng quay sang Vu Nhai và
Vu Tiểu Dạ nói:
– Sao còn không hành động, muốn ta tăng thêm hình phạt sao?
– Vâng, giáo quan. Chỉ có điều ta muốn chạy hai mươi vòng, mười vòng chạy
thay cho biểu muội ta!
Vu Nhai lớn tiếng trả lời.
Hắn biết rõ kỵ sĩ giáo quan đang lập uy. Một đám học sinh đúng là thực sự
không dễ dàng quản, nhưng ngược lại cũng cực kỳ dễ quản. Chỉ cần đủ ngoan độc
đủ cứng rắn. Kỵ sĩ giáo quan muốn để tất cả mọi người biết ở chỗ này là do hắn
định đoạt. Điều mọi người có thể làm chỉ có một việc, chính là phục tùng. Đừng
tưởng rằng có bối cảnh gì là có thể cho rằng mình đặc biệt. Bộ binh phòng Bắc
Đấu không được, những người khác càng không được.
Kiếp trước Vu Nhai đã từng đi lính. Lúc đó giáo quan cũng như bây giờ vậy. Hắn
cũng không bài xích, thậm chí có chút cảm giác quen thuộc, có chút hoài niệm.
Không có cách nào. Hắn mặc dù là người của tiểu đoàn Tinh Binh, nhưng tổ Kỳ
Binh gần như chưa từng có giáo quan. Bởi vì thời điểm đó không có, hắn gia
nhập đã hơn một năm cũng không lĩnh hội cảm giác này.
– A? Tiểu tử, rất có chí khí. Ngươi có biết huyền khí giáp là cái gì không?
Ngươi có biết khái niệm hai mươi vòng là thế nào không?
Kỵ sĩ giáo quan lạnh lùng nhìn hắn:
– Muốn anh hùng cứu mỹ nhân cũng phải cân nhắc một chút về năng lực của mình
đã.
– Giáo quan, ta chạy giúp học sinh Tiểu Dạ!
Ngay khi kỵ sĩ giáo quan vừa nói xong, lại có người kêu lên. Rõ ràng đó chính
là nam sinh đã nói trước đó.
– Ta cũng có thể!
– Mong giáo quan đại nhân thành toàn.
Ngay lập tức có vô số bạn học trai đứng ra. Gần như trong nháy mắt tất cả nam
sinh học viện Bắc Đấu đều đứng ra. Chỉ còn lại có nam sinh của học viện khác
và Úy Trì Thiên Kinh là không. Hiện tại đã không phải là vấn đề có thích hay
không nữa. Có vài nam sinh thậm chí có cả nữ bằng hữu cũng đứng ra. Bọn họ là
học sinh của học viện Bắc Đấu, là một đoàn thể. Các học sinh học viện Bắc Đấu
có thể có chút ngạo khí, nhưng lúc này phải đứng ra.
Chí ít không thể để người khác nói bọn họ không đủ đoàn kết.
Kỵ sĩ giáo quan cười. Hắn cười thật giống như ác ma.
– Rất tốt, rất tốt. Ta thích các ngươi đoàn kết. Như vậy ta đưa ra mệnh lệnh
thứ nhất. Ngươi, cõng biểu muội ngươi, theo sơn đạo thứ hai chạy hai mươi
vòng. Các ngươi, mặc huyền khí giáp vào, theo sơn đạo thứ nhất chạy mười vòng.
Lập tức chấp hành.
Tất cả mọi người đều ngẩn người. Gia hỏa này cố tình gây sự sao? Người đó là
kỵ sĩ hay là mã tặc vậy?
– Vâng!
Vu Nhai không do dự đáp lời. Kỵ sĩ giáo quan đã nói, đây là mệnh lệnh. Nếu là
mệnh lệnh nhất định phải chấp hành. Vu Nhai không chút do dự mặc huyền khí
giáp vừa được bên cạnh ném qua. Đó là một huyền khí giáp màu đỏ. Cũng không
biết có phải bởi vì kỵ sĩ giáo quan thích cho nên mới lấy loại màu sắc này làm
chủ hay không. Trong nháy mắt khi vừa mặc xong, hắn liền cảm thấy huyền khí
trên người biến mất không còn, gần như biến thành người bình thường.
Hơn nữa huyền khí giáp cũng có trọng lượng. Tuy rằng chỉ có 5 kg, nhưng lâu
dài sẽ biến thành nặng chết người.
Vu Nhai còn phải cõng Vu Tiểu Dạ trên lưng. Nói cách khác, hắn gần như phải
mang huyền khí giáp nặng khoảng 50 kg. Hắn không nói một câu oán hận nào.
Trong tiếng kêu kinh ngạc của Tiểu Dạ, hắn cõng nàng trên lưng, sau đó chạy về
phía sơn đạo thứ hai.