Cùng lúc đó, ma pháp trận tự nhiên ở lối ra Ma Uyên đã khiến rất nhiều người
ngã xuống cũng không còn là vong linh và máu tanh nữa. Chúng có thêm một khí
tức tương đối lợi hại. Vào lúc này Băng Tuyết Ma Vương không còn lạnh lừng vô
tình được nữa. Cuối cùng tâm tình hắn đã bị chấn động mạnh.
– Băng Tuyết Ma Vương, ngươi đương nhiên không có sai. Vì trận pháp trung
ương này vốn tập hợp tất cả các khả năng. Ngươi chỉ tìm được loại lực lượng tà
ác nhất cũng là đơn giản nhất trong đó mà thôi. Trận pháp trung ương có thể
giết người, có thể cứu người, có thể mê hoặc, có thể tinh lọc, có thể thiêu
đốt, cũng có thể tạo ra gợn sóng…
Giọng nói Nguyệt Lâm Sa giống như nữ thần. Lực lượng trên người nàng càng lúc
càng mạnh. Bởi vì lực lượng trận pháp trung ương đã truyền đến trên người
nàng:
– Đương nhiên, hiện tại ta cũng chỉ nắm giữ một loại lực lượng. Đó chính là
duệ phong chi khí giết người. Ta là ma pháp sư phong hệ, vẫn có khuynh hướng
đối với gió.
– Nếu không phải ta sai, vậy ta cũng có thể xoay chuyển trận pháp này…
Băng Tuyết Ma Vương phản kích nói.
– Vô dụng. Băng Tuyết Ma Vương. Ngươi chẳng những là tà ác nhất, ngươi thậm
chí đối với loại tà ác này còn không có chút khả năng khống chế nào. Vẫn là có
hình mà không thực, làm sao có thể đấu trận pháp với ta được?
Nguyệt Lâm Sa chỉ nhẹ nhàng nói một câu lại đả kích Băng Tuyết Ma Vương gần
chết:
– Được vậy vẫn là nhờ phúc của ngươi và vị pháp sư vong linh bên trong kia.
Là hắn khiến các vong hồn phát sinh bạo động, là ngươi khiến con gái của ngươi
bị các vong hồn cắn nuốt mà chết. Trong nháy mắt, con gái của ngươi bị cắn
nuốt. Ta thấy được sự khoái ý trong tâm tình của các vong hồn. Trong nháy mắt
đó, ta mới cảm giác được sau khi trận pháp trung ương bị khoái ý kia xoay
chuyển, truyền ra không còn là khí tức tà ác. Cuối cùng ta đã hiểu…
– Mặc dù ngươi lĩnh ngộ thì đã sao? Phù văn trận của Vu Nhai có thể yếu hơn
so với trận pháp Ma Uyên của ngươi sao? Không phải vẫn bị ta phá hủy sao?
Băng Tuyết Ma Vương vẫn tự tin, chỉ có điều biểu tình rất không cam lòng. Cho
đến lúc này hắn cũng không cho rằng hắn sẽ bại.
– Phù văn trận của Vu Nhai đương nhiên mạnh hơn ta nhiều. Nhưng ở đây không
phải là bên ngoài, mà là Ma Uyên!
Tiếng Nguyệt Lâm Sa nói vừa dứt, toàn bộ trận pháp trung ương bắt đầu bạo
phát. Một phong duệ chi khí cường lực trực tiếp bao phủ Băng Tuyết Ma Vương.
– Ma Vương điện hạ…
– Các ngươi muốn đi đâu?
Vu Nhai trực tiếp chặn lối đi của đám thủ hạ của Băng Tuyết Ma Vương. Đồng
thời, đám người đại quốc sư vẫn bao vây. Tình huống bây giờ đã trái ngược,
biến thành đám người đại quốc sư ngăn cản người của Băng Tuyết Ma Vương.
Hiện tại, bên trong chỉ còn lại Nguyệt Lâm Sa cùng Băng Tuyết Ma Vương đang
quyết đấu.
Nhưng vẫn là lời nói kia. Nếu như ở đây không phải là bên trong Ma Thiên
Nguyên Giới, Nguyệt Lâm Sa lĩnh ngộ Ma Thiên Trận Pháp nhiều hơn nữa cũng vô
dụng. Bởi vì thực lực hai người chênh lệch quá lớn. Nhưng ở đây lại chính là
Ma Thiên Nguyên Giới. Nguyệt Lâm Sa có thể lợi dụng toàn bộ lực lượng Nguyên
Giới.
– Nguyệt Lâm Sa, ngươi vẫn quá non. Chỉ bằng những duệ phong chi khí này sao?
– Đương nhiên không chỉ có vậy. Ta dùng duệ phong chẳng qua để tinh lọc trận
pháp trung ương mà thôi. Thật sự giết chết ngươi lại là người khác.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Nguyệt Lâm Sa lạnh lùng nói, sau đó nhìn về phía vong linh huynh:
– Người giết ngươi chính là hắn… Vị pháp sư vong linh này, có thể mời đứng
lên vị trí kia, sau đó theo ta huy động trận pháp trung ương hay không?
Vong linh huynh có phần sững sờ, nhưng không do dự đi tới vị trí Nguyệt Lâm Sa
đã chỉ. Mãi đến lúc này, mọi người mới chú ý tới sự tồn tại của vị pháp sư
vong linh này. Mỗi người đều kinh ngạc, sau đó mới lại nghĩ tới câu Nguyệt Lâm
Sa nói lúc trước. Hình như chính là vị pháp sư vong linh trẻ tuổi này đã ép
buộc các vong linh cắn nuốt Nguyệt Ninh Á. A, hắn là đến trong trận pháp trung
ương từ lúc nào?
– Chỉ dựa vào hắn thôi sao?
Băng Tuyết Ma Vương cười nhạt, đã định tiện tay đập chết con kiến nhỏ này.
Nhưng vào lúc này, sắc mặt Băng Tuyết Ma Vương đột nhiên lại đại biến. Hắn cảm
giác được dường như linh hồn đang run rẩy. Ngay khi pháp sư vong linh này đi
tới vị trí được Nguyệt Lâm Sa chỉ định, loại cảm giác run rẩy này lại đột
nhiên từ đáy lòng xông ra. Sau đó hắn cũng cảm giác một duệ phong chi khí mạnh
hơn đánh về phía hắn. Hắn tránh cũng không thể tránh được, vẫn mặc cho người
khác cuốn vào. Lấy thực lực của hắn, chút lực lượng ấy đương nhiên vẫn không
làm khó được hắn. Nhưng trong duệ phong chi khí này lại giống như lời Nguyệt
Lâm Sa nói, căn bản không phải đại chiêu đối phó hắn.
Đại chiêu thật sự là do vong linh huynh phát ra ngoài.
Theo từng vong hồn theo sát duệ phong chi khí này nhào tới trên người Băng
Tuyết Ma Vương. Sau đó đâm thật sâu vào trong linh hồn Băng Tuyết Ma Vương.
Những vong hồn kia vốn có không cường đại như vậy. Nhưng trận pháp trung ương
và vong linh huynh cho lực lượng của bọn họ, đồng thời thù hận cũng khiến cho
bọn họ hoàn toàn không có quay lại, lao về phía Băng Tuyết Ma Vương cắn…
Hắc, Nguyệt Lâm Sa nói nàng tạm thời chỉ nắm giữ lực lượng duệ phong chi khí.
Nàng cũng không khống chế được lực lượng vong hồn. Đó là vong hồn Băng Tuyết
Ma Vương tạo ra. Vong linh huynh chỉ thay huy động mà thôi. Đây là nhân quả
báo ứng, không gì hơn.
– Cút. Tất cả đều cút hết. Những con kiến các ngươi…
– Băng Tuyết Vương thúc, lẽ nào thú không nghe nói qua, kiến nhiều cắn chết
voi sao? Con kiến cũng không phải không có khả năng cắn ngược lại.
Nguyệt Lâm Sa lại gọi Băng Tuyết Ma Vương là Vương thúc. Bởi vì Băng Tuyết Ma
Vương sắp xong đời, không bất kỳ khả năng phản kích. Bởi vì trận pháp trung
ương chính là trận pháp Ma Thiên Nguyên Giới rất cường đại. Vừa vặn bên trong
lại có nhiều vong hồn vô cùng thù hận đối với Băng Tuyết Ma Vương như vậy.
Vừa vặn, lại có một ma pháp sư vong linh ở đó.
Trước đó, trận pháp trung ương bị Băng Tuyết Ma Vương biến thành thuộc tính
máu tanh và hiến tế. Hoặc không thể nói là thuộc tính, mà là một loại đặc tính
lực lượng. Trận pháp trung ương có thể tạo thành vô số đặc tính. Ở bên trong,
tất cả nguyên tố đều có thể dung hợp hoàn mỹ với nhau. Buồn cười, trước đó
Băng Tuyết Ma Vương vẫn luôn cho rằng ma pháp trận trung ương đúng như hắn suy
đoán.
– A a a, cút cút cút…
Ở dưới sự bảo vệ và ép buộc của trận pháp trung ương, các vong hồn hoàn toàn
điên cuồng!
– Ma vương…
Thủ hạ của Băng Tuyết Ma Vương kêu to. Đáng tiếc bọn họ đều bị chặn lại, hoàn
toàn không có cách nào xông qua hỗ trợ. Hiện tại bọn họ cũng chỉ biết mắt mở
trừng trừng nhìn người mình phải cứu chết thống khổ. Trước đó, chính bọn họ đã
khiến cho đám người đại quốc sư phải chịu sự thống khổ như vậy.
– Chân Thần, Chân Thần đại nhân của Ma Uyên, hãy mau cứu ta. Xem như nể tình
ta cung cấp cho đại nhân nhiều máu tươi và linh hồn như vậy, hãy giúp ta một
tay. Ta căn bản không kém hơn so với Nguyệt Lâm Sa.