Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1687: Trong lòng ta? Ngươi không có tư cách

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Dường như thoáng cái nàng đã có giác ngộ. Cũng bởi vì nàng gặp lại Tuyết Ma,
hiểu được khúc mắc trong nhiều năm qua.

Ánh mắt của nàng nhìn về phía Tô Lôi đang đứng bên ngoài, rất chính xác tìm
được vị trí của Tô Lôi.

Nàng thoáng nở nụ cười, không ngờ mang theo cảm giác hiền hòa nói:

– Tô Lôi, cám ơn con có thể không rời bỏ một sư phụ biến thái như ta. Thậm
chí còn đi tới đế quốc Ma Pháp xa lạ. Nếu như gặp lại các sư tỷ của con, hãy
thay ta nói lời xin lỗi với các nàng tiếng.

– Sư phụ, không nên…

Tô Lôi run rẩy nói.

– Ngươi có thể thành toàn cho ta không? Ngươi cảm thấy ta sống như vậy còn có
ý nghĩa gì sao?

Ngôn Vũ nói xong cũng không tiếp tục để ý tới Tô Lôi. Thời gian không cho phép
nàng nói quá nhiều. Điều gì cần nói, nàng cũng đã nói. Trên đời này ngoại trừ
Tuyết Ma ra cũng không có thứ gì khiến nàng quyến luyến. Hiện tại nàng nhìn về
phía Vu Nhai, bởi vì Vu Nhai vẫn không thả nàng đi.

– Ôi…

Trong nháy mắt này, trong lòng Vu Nhai cũng không biết có tư vị gì. Trước đây
hắn cực hận nữ nhân này. Nhưng sau khi biết nàng phát điên, cũng biết câu
chuyện của nàng, hắn không thể nào hận được nữa. Có lẽ bởi vì thực lực của
hắn. Hắn đứng càng cao, càng không cần phải tiếp tục rầu rĩ về những chuyện
của Tiểu hài tử nữa. Cuối cùng nghe nàng nói như thế, thậm chí muốn hận cũng
không biết nên hận như thế nào.

Dù sao cuối cùng hắn vẫn ở cùng với Thủy Tinh.

Nhìn ánh mắt đầy khẩn cầu của Ngôn Vũ, Vu Nhai khe khẽ thở dài. Hắn thả lỏng
lực lượng đang ràng buộc ở trên người Ngôn Vũ ra. Ngôn Vũ nhìn hắn với ánh mắt
cảm kích, sau đó chậm rãi đi về phía bên ngoài trận. Rời khỏi sát trận, gương
mặt vốn già nua của nàng theo bước chân của nàng dần dần phát sinh biến hóa,
trở nên trẻ hơn, trở nên xinh đẹp hơn…

Không biết từ lúc nào, một cái yếm bạch ngọc xuất hiện ở trong tay nàng. Nàng
mỉm cười nhìn về phía Băng Tuyết Ma Vương.

– Hóa ra là nàng. Ta đã cảm thấy kỳ quái tại sao lại có người có thể biết
chính xác lối vào Ma Uyên. Mạng của nàng thật đúng là lớn. Năm đó không ngờ
không thể thật sự giết chết nàng. Đúng rồi, ta nhớ nàng là gián điệp của đế
quốc Huyền Binh. Hóa ra hắn cũng là người của đế quốc Huyền Binh?

Cuối cùng Băng Tuyết Ma Vương đã nhớ ra, giọng điệu rất bình tĩnh. Nếu không
phải hắn muốn biết thân phận của thiên tài yêu nghiệt kia, hắn sẽ lười nói
nhiều lời như vậy.

Băng Tuyết Ma Vương tâm đã lạnh. Hắn đối với Ngôn Vũ căn bản không có cảm khái
và hồi ức gì đáng nói. Về phần Ngôn Vũ năm đó vì sao vẫn có thể sống được,
điều này không quan trọng. Có lẽ là mạng nàng chưa tuyệt, không hơn.

– Xôn xao…

Nghe được Băng Tuyết Ma Vương nói vậy, đám người đang chiến đấu phía dưới, đã
dừng chiến đấu chợt xôn xao.

Không ngờ Ngụy Linh là gián điệp của đế quốc Huyền Binh. Mẹ nó, không ngờ đế
quốc Huyền Binh chạy đến đế quốc Ma Pháp, nhưng lại biểu hiện bắt mắt như thế.
Chuyện này bảo bọn họ làm sao chịu nổi.

Thoáng cái, biểu tình của những người đã đi theo Vu Nhai trước đó trở nên vô
cùng phức tạp. Chuyện này phải sắp xếp lại thế nào cho phải?

Người của đế quốc Huyền Binh hai mặt nhìn nhau. Bọn họ rốt cuộc đã biết vì sao
trước đó Ngụy Linh muốn cho bọn họ gia nhập đội ngũ. Làm nửa ngày hóa ra là
người một nhà. Còn nữa, vị kia không phải là ma pháp sư mạnh nhất đế quốc
Huyền Binh trước đây nhất sao? Không ngờ thật sự có chuyện cũ khiến người ta
chua xót như vậy. Người của đế quốc Huyền Binh, nửa đường mới gia nhập đội
ngũ, trước đó lại chưa từng thấy qua Ngôn Vũ.

Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com

Nhưng con mẹ nó, từ lúc nào đế quốc Huyền Binh lại xuất hiện một thiên tài
siêu phàm nhập thánh như thế? Tại sao chúng ta lại không biết?

– Đế quốc Huyền Binh sao?

Lan Quân Hi chớp chớp mắt một cái, thật sự kích động muốn xông lên xé nát tên
hỗn đản này thành mảnh nhỏ. Từ đầu tới cuối, nàng chính là một kẻ ngu ngốc mà.
Hóa ra A Lôi kia tên là Tô Lôi. Nàng hóa ra cũng người của đế quốc Ma Pháp.
Tại sao trước đó mình lại không tìm hiểu về họ của nàng? Nếu như lúc đó biết
được, nói không chừng có thể đoán ra một vài chuyện…

A, nhưng còn chuyện của công chúa Nguyệt Lâm Sa thì sao?

Trên thực tế đây cũng là nghi vấn trong lòng mọi người. Nếu như gia hỏa Ngụy
Linh này là người của đế quốc Huyền Binh, vậy sao có thể là tình lang của công
chúa Nguyệt Lâm Sa? Bọn họ quen biết nhau thế nào.

Vô số câu hỏi dường như đang mọc rễ nảy mầm trong đầu mọi người. Nói thật ra,
hiện tại mọi người càng nghĩ càng bối rối. Phía trên phân tích nhiều như vậy
đều thoáng hiện qua ở trong đầu bọn họ. Nhưng hiện tại, lực chú ý của mọi
người vẫn ở trên người Băng Tuyết Ma Vương, Ngôn Vũ và Vu Nhai. Bởi vì đối
thoại phía trên vẫn còn tiếp tục…

Bởi vậy, mọi người chỉ thoáng suy nghĩ một chút, sau đó tiếp tục quan tâm tới
phía trên.

– Tuyết Ma, ta…

– Chuyện ta đã rõ. Nhiệm vụ của nàng cũng nên kết thúc. Nàng có thể đi chết.
Về phần nàng vừa nói, muốn chết ở trong lòng của ta, nàng không có tư cách!

Băng Tuyết Ma Vương lạnh lùng cắt ngang lời Ngôn Vũ nói, căn bản hoàn toàn
không có ý định muốn cùng nàng ôn lại chuyện cũ. Ngón tay hắn nhẹ nhàng bắn
ra. Một đạo băng tiễn liền trực tiếp đâm về phía Ngôn Vũ. Trong lòng vốn tràn
đầy hi vọng, mang theo cảm giác hạnh phúc nào đó, lúc này biểu tình trên mặt
Ngôn Vũ trực tiếp cứng đờ, thân thể bắt đầu điên cuồng đông cứng lại. Cho dù
nàng là thánh ma đạo sư băng hệ, cũng không ngăn cản được một đòn của Băng
Tuyết Ma Vương.

– Sư phụ…

Tô Lôi sợ hãi điên cuồng kêu lên. Nàng biết, sau một khắc sư phụ sẽ đông lại,
sau đó biến thành vụn băng,

– A…

Đúng vào lúc này, dự đoán Tô Lôi lại không trở thành hiện thực. Bởi vì có một
đạo thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện. Không ngờ chính là chiến hữu Ngụy Linh, kẻ
nghịch thiên trong mắt mọi người kia. Chỉ thấy hắn đi thật nhanh tới phía sau
Ngôn Vũ. Lửa ở trong tay hắn thiêu đốt, trực tiếp biến băng trên người Ngôn Vũ
thành hơi nước. Tiếp đó, hắn thu lửa lại, đưa Ngôn Vũ vào trong tiểu thế giới
Huyền Binh Điển.

Con mẹ nó, tuy rằng hắn với Ngôn Vũ có va chạm không nhỏ, cho dù bản thân Ngôn
Vũ muốn chết, nhưng bảo hắn mở to mắt nhìn một nữ nhân chết ở trước mặt, hắn
thật sự không làm được. Đáng tiếc, hắn vẫn chậm một bước. Hoặc nói Băng Tuyết
Ma Vương thật sự quá nhanh.

Đương nhiên, Ngôn Vũ chỉ bị thương, cũng không có nguy hiểm tính mạng.

– Ta chính là đang đợi ngươi đi ra.

Giọng nói của Băng Tuyết Ma Vương chợt xuất hiện.

Ngươi cho rằng Băng Tuyết Ma Vương muốn một người chết, người này thật sự còn
có thể có mạng sống sao? Hắn chẳng qua chỉ lợi dụng Ngôn Vũ tương kế tựu kế
kéo Vu Nhai ra mà thôi. Hắn có thể cảm giác được phù văn trận rất khó xử lý.
Hắn không muốn thật lãng phí thời gian. Tìm cách kéo thiên tài yêu nghiệt này
ra, sau đó bắt sẽ đơn giản hơn.

Đối với chuyện của Ngôn Vũ, hắn không để ý. Ngôn Vũ chẳng qua là một con kiến
nhỏ đi ngang qua bên chân hắn trong cuộc sống của hắn mà thôi.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận