Ánh mắt nàng lại rơi vào con chuột nhỏ trụi lông đang đứng ở trên vai Vưu Y
Nhi.
Thì ra là thế. Hóa ra lúc đó phụ thân cũng không giết chết được nó.
– Nguyệt Ninh Á, ngươi còn chưa chết, chúng ta làm sao có thể chết nhanh như
vậy được?
Thủy Tinh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Nguyệt Ninh Á nói.
Sau khi bọn họ rơi xuống, rất nhanh liền cùng đi về phía quảng trường. Thật ra
đó chỉ là một còn đường rất nhỏ mà thôi. Tuy rằng Thủy Tinh không biết vì sao
Vu Nhai còn chưa xuất hiện, nhưng nàng có nghe Lan Quân Hi nói, không biết Vu
Nhai dùng phương pháp gì lại đột nhiên biến mất. Nàng có thể đoán được hắn đã
tìm được con đường khác hoặc cách khác để tiến vào. Nói chung, từ trước đến
nay khó có thể đoán nổi về gia hỏa thối Vu Nhai này.
– Hừ, chỉ tiếc…
– Ninh nhi, không cần nói nhiều lời vô ích với bọn họ làm gì. Bọn họ không
chết cũng tốt. Hiện tại ta đã tổn thất không ít tế phậm phụ trợ. Lát nữa nếu
như xảy ra điều gì bất ngờ, cũng có thể bắt bọn họ tới bổ sung.
Băng Tuyết Ma Vương trực tiếp ngăn căn Nguyệt Ninh Á nhiều lời vô ích. Bây giờ
là thời điểm hắn chuyên tâm. Hắn cũng không muốn bên cạnh có người nói liên
mồm. Lại nói, nữ nhi của hắn cũng không phải là người miệng lưỡi nhanh nhẹn.
– Vâng, phụ vương!
Nguyệt Ninh Á vội vàng lên tiếng trả lời. Nàng sợ nhất chính là vị phụ vương
này của nàng.
– Lần này là ba mươi.
Rốt cuộc Băng Tuyết Ma Vương vẫn phát hiện ma pháp trận dưới chân hoàn toàn
không có chút biến hóa nào. Đã như vậy, cứ tiếp tục, sợ rằng vẫn phải lo lắng
Tế phậm phụ trợ không đủ. Hiện tại hắn không cần lo lắng nữa, Bởi vì Lan Quân
gia và Mạc Luân Tạp Đế gia đã đưa người đến.
Ầm ầm ầm…
Ba mươi người giống như từ trên trời rơi xuống, sau đó lại giống như trước đó,
thịt nát, máu phun. Cuối cùng linh hồn bọn họ vẫn bị hút ra. Mà lúc này, dọc
theo quảng trường mọi người cuối cùng mới phát hiện ra. Hóa ra phía trên còn
có người…
– Công chúa Nguyệt Lâm Sa sao?
Khi mọi người ngẩng đầu nhìn lên trên, mỗi người đều ngẩn cả người. Chỉ thấy
Nguyệt Lâm Sa và đoàn ủng hộ công chúa bị khóa chặt ở trung tâm một ma pháp
trận. Mỗi người đều bị bịt chặt miệng, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn những người
phía dưới.
Công chúa Nguyệt Lâm Sa lại còn sống. Hóa ra Nguyệt Lâm Sa bị mất tích, thật
sự là do Băng Tuyết Ma Vương giở trò quỷ.
Đúng rồi. Trước đó Ngụy Linh đã suy đoán như thế.
– Băng Tuyết Ma Vương, không ngờ là ngươi bắt cóc công chúa Nguyệt Lâm Sa.
Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
Đại quốc sư đột nhiên quay sang Băng Tuyết Ma Vương chợt quát lớn. Ma lực trên
người đã phát ra. Thật ra đại quốc sư là lão sư vị lão sư cấp Thần Tướng của
Nguyệt Lâm Sa. Cũng có thể tính là sư tổ Nguyệt Lâm Sa. Hắn là người ủng hộ
Nguyệt Lâm Sa, đồng thời cũng đặc biệt sủng ái Nguyệt Lâm Sa.
Thời điểm Nguyệt Lâm Sa mất tích, hắn sốt ruột hơn so với bất kỳ người nào
khác. Cũng không biết hắn tới Phiêu Phong Thành tra xét bao nhiêu lần, cũng
không có kết quả đành phải quay về. Hiện tại hắn rốt cuộc đã biết vì sao không
có kết quả. Bởi vì Nguyệt Lâm Sa mất tích căn bản không phải do dân Cổ Duệ giở
trò quỷ, mà đúng là Băng Tuyết Ma Vương.
– Không. Cũng chính là dân Cổ Duệ làm. Băng Tuyết Ma Vương, ngươi vẫn đầu
phục dân Cổ Duệ sao?
Đại quốc sư đột nhiên lại nói.
Băng Tuyết Ma Vương vẫn không đáp lại, xem như thầm chấp nhận. Ma lực trên
người đại quốc sư càng lúc càng mạnh. Hắn cả giận nói:
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
– Được lắm. Được lắm. Được lắm. Nếu ngươi không trả lời, vậy ta đánh tới khi
ngươi trả lời. Công chúa Nguyệt Lâm Sa, ta tới cứu công chúa!
Tiếng nói vừa dứt, đại quốc sư đã trực tiếp biến mất. Phương hướng không ngờ
chính là ma pháp trận nơi Nguyệt Lâm Sa bị khóa ở phía trên.
Đánh là phải đánh, nhưng trước đó vẫn phải cứu công chúa Nguyệt Lâm Sa ra
trước rồi nói sau. Không tính sủng ái thế nào, hiện tại nếu như Nguyệt Lâm Sa
xuất hiện ở đế quốc Ma Pháp, như vậy đối với đế quốc Ma Pháp cũng có ảnh hưởng
trực tiếp.
– A…
Đúng vào lúc này, hai mươi ma pháp sư thực lực Thần cấp trở nên, canh giữ ở
xung quanh Băng Tuyết Ma Vương cũng đã biến mất. Sau đó, mọi người thấy đại
quốc sư đột nhiên xuất hiện trên không trung, cũng bị một lực lượng kinh khủng
ngăn cản.
Hai mươi người kia đã chắn ở trước ma pháp trận đang giam giữ đám người Nguyệt
Lâm Sa.
– Cơ hội tốt…
Gia chủ Mạc Luân Tạp Đế thấy cảnh tượng như vậy, trong mắt lóe lên tinh quang.
Hắn đồng thời cũng biến mất. Dĩ nhiên hắn không phải muốn đi trợ giúp đại quốc
sư. Mục tiêu của hắn là Băng Tuyết Ma Vương. Chỉ tiếc phía trên lại truyền tới
một giọng nói rất khẽ:
– Phân trận!
Trong nháy mắt, trong 20 người phía trên có 10 người biến mất. Tiếp đó bọn họ
xuất hiện đúng lúc ngăn chặn gia chủ Mạc Luân Tạp Đế.
Đương nhiên, phía trên, ngăn cản đại quốc sư cũng chỉ còn lại có 10 người.
Nhưng mặc kệ là phía trên hay phía dưới, đều ngăn chặn hai vị Thần Vương này.
Hai vị ma đạo sư cấp Thần Vương có thể nói là nửa bước khó đi. Đối phương
không đánh với ngươi, chỉ dùng tổ hợp ma pháp trận liều chết chống đỡ với các
ngươi.
Bất kể là trực tiếp xông về phía trước, hay dùng ma pháp cấp Thần Vương đánh
loạn, cũng không phá được sự phòng thủ của bọn họ.
– Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Chúng ta ngăn chặn bọn họ. Các ngươi
nhanh lên xông đi!
Sau khi gia chủ Mạc Luân Tạp Đế và đại quốc sư ở đánh một hồi không có kết
quả, mới đột nhiên nghĩ đến phía sau bọn họ còn có một đám đông người. Họ vội
vàng quay người lại phía sau quát lớn. Cho đến lúc này, mọi người mới hiểu ra.
Hiện tại bất kể nói thế nào, bọn họ cũng có chung một kẻ kẻ địch. Nhân số bọn
họ cũng không ít. Lấy Thủy Tinh và Tiểu Hắc dẫn đầu, các cấp Thần Tướng bắt
đầu vọt tới…
– Thiên Lạc Tinh Trận, mở!
Chòm sao Thiên Lạc: Ở trên bầu trời đại lục Thần Huyền là do 10 ngôi sao tạo
thành, được mọi người gọi là ngôi sao phòng ngự.
Đám thủ hạ Băng Tuyết Ma Vương vừa mở miệng, trong nháy mắt trận hình biến
đổi, lập tức biến thành các vị trí giống như chòm sao thiên lạc. Hơn nữa còn
bố trí thành hai Thiên Lạc Tinh Trận. Một bên ngăn cản phía trên. Một bên ngăn
cản phía dưới. Hai người hỗ trợ lẫn nhau.
Kết quả, Thủy Tinh và Tiểu Hắc đồng thời giống như va chạm vào phía trên thiết
bản. Ma pháp không gian của Tiểu Hắc cũng không xuyên qua được.
Trời ạ, ngay cả kết giới của ba gã Thần Tướng Cổ Duệ trước đây, Tiểu Hắc vẫm
có thể lui tới tự nhiên. Thực lực Tiểu Hắc bây giờ lại thăng tiến không ít.
Nhưng không ngờ nó vẫn bị thứ này vây khốn. Băng Tuyết Ma Vương đáng sợ.
Hai người bọn họ cũng không gặp phải bất kỳ công kích gì. Nhưng bọn họ giống
như hai cấp Thần Vương, đều không qua được. Các cấp Thần Tướng khác và thánh
ma đạo sư đều giống nhau, đều bị ngăn cản chặt chẽ ở bên ngoài.
Có thể nói, hiện tại xung quanh ma pháp trận trung tâm nơi Băng Tuyết Ma Vương
đang đứng, chính là bị hai mươi người tạo thành Vỏ rùa bảo vệ chặt chẽ. Dù làm
thế nào cũng không chui vào được. Căn bản không có một biện pháp nào.