Gia chủ Mạc Luân Tạp Đế đột nhiên mở mắt, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào bầu
trời. Nhưng hắn cũng không nhìn thấy được gì, chỉ kinh ngạc không hiểu người
nào lại phát động cuộc chiến Thần Vương vào lúc nà. Thông qua khí tức, hắn cảm
giác được đó không phải là Lan Quân Nhân cũng không phải là đại quốc sư. Chỉ
có điều hắn bây giờ còn đang dung hợp tinh thạch hệ mộc, cũng không phải lúc
phân tâm. Hắn chỉ thoáng suy nghĩ một lát, sau đó tiếp tục công việc của hắn.
Tình hình phía bên đại quốc sư cũng vậy. Hắn đang dung hợp chính là tinh thạch
hệ hỏa.
– Đáng chết, sao tiểu tử này lại quỷ dị như thế. Tại sao ta có cảm giác mê
huyễn xung quanh đối với hắn không có cản trở gì cả?
– Quên nói cho ngươi biết, ở đây cũng sân nhà của ta. Mê huyễn chi địa sớm bị
ta hóa giải.
Vu Nhai còn có một ưu thế, đó chính là mê huyễn không mê hoặc được hắn. Bởi
vậy tứ trưởng lão đánh cảm thấy rất khó chịu. Đối phương vốn có thân pháp quỷ
dị khiến hắn phát điên. Lại thêm hoàn cảnh chung quanh. Hơn nữa còn sự chênh
lệch giữa Huyền Binh Giả cùng ma pháp sư khi cận chiến. Tứ trưởng lão đánh
thật sự rất khó chịu. Trong lòng hắn đang oán trách. Vu Nhai dường như biết
hắn đang suy nghĩ gì, trực tiếp trả lời.
– Cái gì, hóa giải được sao?
Tứ trưởng lão mở to hai mắt nhìn. Hắn muốn nói không có khả năng. Nhưng tình
hình chiến đấu trước mắt đã nói cho hắn biết, mê huyễn chi địa thực sự đã bị
Vu Nhai hóa giải được. Vu Nhai quả nhiên giống như trong truyền thuyết, quá
khủng khiếp. Ngay cả loại Thần Vương như bọn họ cũng không có cách nào làm gì
được mê huyễn chi địa, nhưng không ngờ hắn đã hóa giải được. Trong nháy mắt,
trên phương diện khí thế chiến đấu lại yếu đi vài phần. Tuy rằng chỉ là vài
phần rất nhro, nhưng đối với cuộc chiến đấu với cấp bậc này lại có thể ảnh
hưởng lớn. Đương nhiên, tứ trưởng lão vẫn rất có tự tin.
Hắn là Thần Vương, muốn giết hắn sao có thể dễ như vậy được?
– Không được, tiếp tục như vậy không được. Không giết chết gia hỏa này. Phải
nghĩ một vài biện pháp khác vậy.
Vu Nhai không để ý xem tứ trưởng lão suy nghĩ gì. Hiện tại hắn muốn nghĩ biện
pháp giết chết tứ trưởng lão. Mặc dù là sân nhà, mặc dù có thân pháp quỷ dị và
kiếm kỹ nghịch thiên, lực chiến đấu của hắn vẫn chỉ là Thần Vương sơ cấp mà
thôi. So với tứ trưởng lão cũng không khác lám, không có cách nào rút ngắn
khoảng cách.
Hắn vẫn lo lắng cho Thủy Tinh. Không biết Tiểu Hắc có thể chống đỡ được Lan
Quân Nhân hay không.
Đồng thời hắn cũng lo lắng có người đã tìm được phương pháp tiến vào sâu trong
Ma Uyên. Nếu như đánh quá lâu, người khác tiến vào thậm chí bắt đầu tranh đoạt
vài thứ trong Ma Uyên, vậy hắn còn làm cái gì nữa. Phải tốc chiến tốc thắng.
Đã như vậy, khai hỏa toàn bộ hỏa lực.
Trong nháy mắt hai trăm thanh kiếm từ trong cơ thể hắn bay ra, mượn mê huyễn
chi địa bắt đầu bày binh bố trận. Đương nhiên, trong lúc bố trí hắn vẫn không
ngừng chém giết, không ngừng chiến đấu. Vì mê huyễn chi địa, căn bản không
nhìn ra hắn đang bày binh bố trận…
Nếu như không phải nhờ có mê huyễn chi địa này, hắn căn bản không có biện pháp
sử dụng phương pháp này đối phó với Thần Vương.
– Cái gì vậy? Vì sao ta cảm giác khí tức xung quanh có chút không ổn…
Tứ trưởng lão không hổ danh là Thần Vương. Trong khi Vu Nhai bày binh bố trận,
hắn vẫn cảm giác được điều gì đó. Dù sao mỗi một thanh kiếm đều sẽ phát ra khí
tức, mặc dù rất nhỏ bé đi nữa.
– Quả thực không thích hợp. Bởi vì vừa rồi ta không cẩn thận đã bố trí một
trận pháp.
Đáng tiếc, đã quá muộn. Vẫn bởi vì khí tức mê huyễn quá hỗn loạn, mãi đến khi
Vu Nhai sắp hoàn thành, hắn mới phát hiện ra. Sau đó hắn liền nghe được Vu
Nhai nói như vậy. Hắn còn thấy Vu Nhai trắng trợn ném ra ba mươi thanh kiếm ở
nơi hắn có thể thấy được.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Trong nháy mắt, một sát ý chợt xông ra. Trong đó vẫn bí mật mang theo khí tức
phù văn trận.
Trong khoảng thời gian trước, khi Vu Nhai cùng vong linh huynh ở trên ma pháp
đại địa Thấy việc nghĩa hăng hái làm, đã một lần nữa sắp xếp lại hai trăm
thanh kiếm, để phù văn trận và sát trận trong đó trở thành càng hoàn mỹ hơn.
Thậm chí hắn còn cùng tất cả Kiếm Linh không ngừng thảo luận.
Kiếm, dù sao vẫn là kiếm trận. Kết quả là hình thành tuyệt sát trận dung hợp
sát trận, phù văn trận và kiếm trận.
Đối phó với cấp Thần Tướng hắn có thể trực tiếp ném ra, sau đó thít chặt lại.
Chắc hẳn không có Thần Tướng nào có thể ngăn cản được. Nhưng đối mặt với Thần
Vương vẫn còn có chút khó khăn. Nhưng như vừa nói, mê huyễn xung quanh giúp
hắn khắc phục phần khó khăn này. Hắn thành công.
– A…
A, không phải tiếng tứ trưởng lão hít khí lạnh, mà là âm thanh của mê huyễn
chi địa. Ngay trong nháy mắt khi kiếm trận hình thành, mê huyễn xung quanh
hình như cũng bị kiếm trận này trực tiếp khắc chế. Sương mù dày đặc chợt bị bị
hút sạch. Thoáng cái, hai trăm thanh kiếm hiện rõ ra trước mắt hai người. Tứ
trưởng lão cuối cùng có thể thấy rõ hoàn cảnh chung quanh.
– Thít chặt, giết!
Vu Nhai không đợi tứ trưởng lão nói nữa, trực tiếp quát khẽ một tiếng. Kiếm
quang sáng choang, sát ý ngang dọc, lấy sát trận và phù văn trận làm động lực.
Kiếm trận bạo phát. Trong nháy mắt, quang cảnh xung quanh đang rõ ràng lại
biến mất, chỉ có kiếm quang vô cùng sắc bén.
Sát trận và phù văn trận giống như hệ thống động lực, kiếm lại là người thi
hành…
– A a a… Tiểu tử, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.
Từng tiếng kêu thảm thiết từ trong miệng tứ trưởng lão phát ra. Những lời đe
dọa không ngừng tuôn ra. Kiếm trận của Vu Nhai thành công. Chí ít có thể khiến
người cấp bậc Thần Vương phát ra tiếng kêu thảm thiết như vậy. Đương nhiên,
điều Vu Nhai mong đợi không phải là tứ trưởng lão phát ra tiếng kêu thảm
thiết, mà là muốn hắn chết!
Ầm…
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, tiếng kêu thảm thiết phát ra trong
miệng tứ trưởng lão đột nhiên ngừng lại. Nhưng tiếp theo đó, một tiếng nổ lớn
vang lên. Một đạo thân ảnh đột nhiên từ trong kiếm trận vọt ra. Đó chính là tứ
trưởng lão. Không ngờ hắn từ trong kiếm trận thoát ra được. Bộ dạng đặc biệt
chật vật. Màu đỏ trên người hắn nhiều hơn so với bất kỳ màu nào khác. Hắn đã
bị trọng thương.
– Cấp Thần Vương quả nhiên không dễ dàng chết như vậy được. Đáng tiếc ta đã
sớm đoán được, nên đã ở bên ngoài chờ ngươi. Thôn Thiên Phệ Thần Thức.
Không biết từ lúc nào Vu Nhai đã rời khỏi kiếm trận, chờ ở bên ngoài. Trong
nháy mắt khi tứ trưởng lão lao ra, trong tay hắn cầm Thôn Thiên Kiếm kéo thành
kiếm quang màu trắng, điên cuồng cắn nuốt mê huyễn xung quanh. Từ xa, có người
thấy trong sương mù dày đặc giữa không trung đột nhiên bị cắt ra. Đương nhiên,
người có thể nhìn thấy cũng có thể cảm giác được trong không trung dường như
có thứ ăn thịt người. Người thực lực yếu hơn một chút thậm chí nhìn thấy được
kiếm quang này, trực tiếp chấn động choáng váng ngã trên mặt đất. Bởi vì họ bị
khí thức cắn nuốt kia chấn nhiếp.
– A…
Tứ trưởng lão lại kêu thảm thiết. Hắn cảm giác thân thể và lực lượng trong cơ
thể đều đang bị thứ gì đó nuốt lấy.