– Nếu như là phụ hoàng ngươi, liệu có thể không? Ta đã lén nhìn trộm ma pháp
trận cổ xưa khởi động và nắm được phương pháp trong tay. Đó chính là thiêu đốt
vô số máu tươi và linh hồn. Lại lấy một người tuổi còn trẻ, thuần khiết có
linh hồn lại cường đại hiến tế. Đồng thời lấy càng nhiều linh hồn trẻ tuổi
cường đại trợ giúp… Có lẽ ta không nắm chắc một trăm phần trăm có thể thành
công, nhưng ít ra cũng có bảy phần. Lẽ nào ngươi không nghe nói có câu, chỉ
cần có một phần cơ hội có thể đánh. Nhưng ta lại nắm chắc những bảy phần phần,
vì sao không đánh?
Băng Tuyết Ma Vương lạnh lùng nói.
Hắn sở dĩ không cho Nguyệt Ninh Á đùa bỡn với Nguyệt Lâm Sa thậm chí là những
người khác trong đoàn ủng hộ công chúa chính là sợ ảnh hưởng tới sự thuần
khiết của bọn họ.
– Ngươi quả thực điên rồi. Ngươi đang sử dụng đế quốc Ma Pháp thậm chí số
phận của tất cả chủng tộc trên toàn đại lục Thần Huyền, chỉ vì chút dục vọng
của bản thân ngươi.
Nguyệt Lâm Sa nói gần như rít lên qua kẽ răng, hai mắt giuống như bị thiêu
đốt.
– Vị trí kia vốn là dành cho đệ nhất thiên tài hoàng tộc như ta. Được rồi,
ngươi câm miệng đi. Kế tiếp ngươi chỉ cần dựa theo số phận ta an bài là được.
Băng Tuyết Ma Vương nói, trong mắt vẫn lộ ra vài phần điên cuồng. Nhưng khi
nói tới câu cuối cùng, hắn trở nên lạnh như băng. Nếu như không phải trong
lòng mang theo điên cuồng, hắn sẽ không nói với Nguyệt Lâm Sa nhiều lời như
vậy.
Hắn lại vung tay lên. Ma pháp trận phía trên thoáng động, Nguyệt Lâm Sa cũng
nói không ra lời.
– Ma Vương đại nhân, hình như càng ngày có càng nhiều người tiến vào Ma Uyên.
Chúng ta phải làm gì bây giờ?
Đúng lúc này, một vị ma đạo sư cấp Thần Tướng nói. Hắn muốn hỏi có nên ra
ngoài tiêu diệt đám người tiến vào này trước hay không.
– A, mặc dù là cấp Thần Vương, muốn đi tới chỗ của ta vẫn phải tốn không ít
thời gian. Thậm chí vĩnh viễn cũng không đến được. Ma Uyên không phải là tồn
tại cấp Thần Vương có thể phá được. Chờ bọn họ thật sự tìm được tới nơi này,
ta cũng đã sớm nắm hoàn toàn Ma Uyên trong tay. Đến lúc đó bọn họ ở trong mắt
ta cũng không khác gì người chết. Đương nhiên, đối với cường giả Thần cấp trở
lên hoặc những thiên tài đặc biệt có thiên phú, ta sẽ không đành lòng giết
chết. Bọn họ còn phải ra sức cho Ma Pháp Đại Đế mới của ta. Không cần để ý tới
bọn họ. Tiếp tục điều khiển trận pháp…
– Vâng, ma vương… Không không, đại đế.
– Ha ha…
Thời điểm Băng Tuyết Ma Vương nghe tới hai chữ Đại đế, trên gương mặt lạnh như
băng giống như tan ra. Hắn cười to vài tiếng. Nhưng rất nhanh hắn lại khôi
phục lại dáng vẻ bản đầu. Hắn không phải là người dễ đắc ý vênh váo. Hắn là
Băng Tuyết Ma Vương mãnh thú lạnh lùng như đêm tối.
Cùng lúc đó, đám người Mạc Luân Tạp Đế, đại quốc sư và gia tộc Lan Quân thần
bí đều đã tiến vào Ma Uyên. Ma pháp trận tự nhiên ở lối vào đối cấp Thần Vương
mà nói căn bản cũng không phải là vấn đề. Gần như chớp mắt, bọn họ liền tìm
được lối vào. Sau khi không gian vặn vẹo biến hóa, bọn họ đi tới thế giới kia.
Một thế giới tràn ngập các loại khí tức ma pháp. Trong đó nguyên tố độ dày gần
như gấp mấy chục lần so với bên ngoài.
– Không trách được Băng Tuyết Ma Vương tuổi còn trẻ đã nắm giữ lực lượng
khủng bố như vậy. Ở nơi thế này tu luyện, lại thêm hắn vốn có thiên phú nghịch
thiên, thực lực không đạt được cấp Thần Vương mới là lạ.
Gia chủ Mạc Luân Tạp Đế không nhịn được cảm thán. Những người khác ở xung
quanh cũng gật đầu. Lúc này không chỉ có người của ba thế lực lớn bọn họ, còn
có các cấp Thần Tướng hoặc Thánh cấp khác cũng chạy tới.
Ở đây giản thật sự chính là thánh địa tu luyện. Cũng không trách được mấy năm
qua, thủ hạ Băng Tuyết Ma Vương gần như đều xuất hiện trạng thái thiên tài.
Giống như Phỉ Ni kia có thể đạt được thánh ma đạo sư cửu đoạn. Nhất đinh không
thể thiếu công lao của chố này.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Đương nhiên, bọn họ không phải tới tu luyện, mà muốn tìm được ma kiếm trong Ma
Uyên.
Không, hiện tại ma kiếm vẫn đứng thứ nhì. Bọn họ càng muốn nắm giữ chỗ này
hơn. Chỉ cần nắm giữ chỗ này, cái gì cũng có. Đồng thời bọn họ cũng nóng lòng
muốn ngăn cản Băng Tuyết Ma Vương nắm giữ Ma Uyên. Giống như tiểu tử Ngụy Linh
kia đã nói trước đó, nếu như Băng Tuyết Ma Vương khởi động trận pháp tự nhiên
kia để thu thập máu tươi và linh hồn, khẳng định còn chưa nắm giữ được nơi
này.
Thời gian không đợi người. Đối thủ cạnh tranh vẫn rất nhiều. Mọi người không
chút do dự chia ra bốn phía…
Chỉ có điều rất nhanh, bọn họ đã phát hiện ra ở đây quả thực chính là phiên
bản của ma pháp trận tự nhiên của lối ra Ma Uyên. Khắp nơi đều tràn ngập cảm
giác mê huyễn. Ở đây có thể không có thứ mê hoặc khiến người ta phát điên,
nhưng cảm giác huyễn ảo lại kinh khủng hơn. Phía trước chính là sương mù dày
đặc. Hơn nữa dường như không gian gấp nếp một cách cổ quái. Bọn họ không nhìn
thấy rõ con đường phía trước. Ngay cả cấp Thần Tướng cũng cảm giác sắp bị hôn
mê.
Không. Thậm chí sắc mặt ba vị cấp Thần Vương cũng lộ vẻ vô cùng ngưng trọng.
– Những thứ này là đạo cụ ma pháp truyền tin. Phân công nhau tìm kiếm. Nếu có
phát hiện gì lập tức cho ta biết.
Sau khi gia chủ Mạc Luân Tạp Đế tìm kiếm một thời gian không có kết quả, đột
nhiên ném ra đạo cụ truyền tin cho mọi người, sau đó nói.
Đúng vậy, ngay cả hắn trong lúc nhất thời cũng không tìm được phương hướng đi
tới.
Nói xong, thân ảnh hắn lóe lên, một thân một mình đi tìm kiếm, chỉ để lại mọi
người hai mặt nhìn nhau. Sau đó, cấp Thần Tướng người Mạc Luân Tạp Đế gia cũng
dặn dò vài câu, rồi tách nhau ra tìm kiếm. Những người tuổi trẻ này đều có
thực lực một mình đảm đương một phía. Bọn họ không cần quá lo lắng.
Những người trẻ tuổi còn lại đều nhìn về Thủy Tinh, cũng chính là Vưu Y Nhi
trong mắt bọn họ. Ai bảo trước đó đã quen bị nàng lãnh đạo.
Thủy Tinh lại đột nhiên nở nụ cười nói:
– Tất cả mọi người nghe gia chủ nói, tản ra. Chỉ có điều thực lực của chúng
ta sợ rằng không đủ. Tốt nhất là tạo thành tiểu đội tìm kiếm. Dù sao chúng ta
cũng không chỉ có một kẻ địch là Băng Tuyết Ma Vương. Đúng rồi, ta sẽ cùng
Ngụy Linh hợp thành đội.
Trong nháy mắt, sắc nam nhân gia tộc Mạc Luân Tạp Đế trực tiếp tối sầm lại.
Chỉ có điều bọn họ cũng không có cách nào. Sau khi người ta nói xong, không
đợi bọn họ phản đối, đã trực tiếp cùng nhau bay đi. Thực lực bọn họ lại không
bằng người ta, đuổi cũng đuổi không kịp, chỉ có thể bất đắc dĩ tự tập hợp
thành đội.
Những thế lực khác đều có thân thể to lớn như vậy, cũng bắt đầu phân chia nhau
tiến vào trung tâm Ma Uyên.
– Vu Nhai, thế nào. Có nhìn thấy vấn đề gì không?
Khi xung quanh không còn những người khác, cuối cùng không cần phải tiếp tục
diễn kịch nữa, Thủy Tinh ở bên cạnh Vu Nhai hỏi.
– Đã nhìn ra. Nơi này là Thần Chi Nguyên Giới. Điều này không thể nghi ngờ.
Trước mắt ngoại trừ nguyên tố mê hoặc ở xung quanh ra, quả thực chính là thế
giới Lữ Giả.