Chuyện thay đổi quá nhanh đi. Vừa rồi còn động tình vì nam nhân này, cảm giác
được xuân triều nhộn nhạo. Nhưng trong chớp mắt, mùa xuân không còn, chỉ còn
lại đê vỡ lũ lụt từ nơi nào đó lao nhanh ra…
– A, giết hắn, giết hắn cho ta. Không… Không nên giết hắn. Ta muốn hắn
sống. Ta muốn hắn trở thành nam nô của ta. Ta muốn hắn mỗi ngày phải uống nước
đái của ta, ăn cứt của ta mà sống.
Nguyệt Ninh Á là hạng người tôn quý, không ngờ ở trước mặt mọi người lại không
khống chế. Thậm chí thiếu chút nữa sẽ chết. Nàng sao có thể chịu nổi. Thoáng
cái nàng liền nổi điên, cái gì cũng có thể nói ra. Đúng vậy, nàng là một nữ
nhân như vậy.
– A…
Nhưng nàng còn chưa nói dứt lời, lại có hai mũi tên ánh sáng màu đỏ như lửa
phá không lao tới. Hai mũi tên lần lượt hướng về phía hai ma đạo sư cấp Thần
Tướng. Hai người vội vàng đánh ra ma pháp, ngăn cản hai mũi tên ánh sáng.
Trong đó, sau khi mũi tên kia dừng lại, Tạ Lạp Cách còn cười lạnh nói:
– Chẳng qua là mũi tên Thánh cấp mà thôi, còn muốn giết chúng ta sao? Tiểu
tử, ta thừa nhận ngươi yêu nghiệt. Ma vũ song tu sao? Đáng sợ, rất đáng sợ.
Đáng tiếc nửa đời sau của ngươi kết thúc.
– Đúng, mũi tên Thánh cấp không giết được các ngươi. Vậy nếu nó lại mang cho
theo sát ý Thần cấp thì sao?
Vu Nhai lạnh lùng nói.
Hắn biết nếu như không phóng ra thứ gì đó, không có khả năng giết chết hai
người kia. Sát ý, vốn chính là một trong những lực lượng được công nhận rất
đáng sợ. Phải biết rằng, trước đó Vu Nhai chỉ dựa vào đao đạo thần và sát đạo
thần đã áp chế ba gã Thần Tướng Cổ Duệ.
Huống hồ, sát đạo thần của không phải chỉ là nhập môn, mà đã đến gần tồn tại
Thần Vương.
Sau khi giọng nói từ trên vách núi vừa dứt lời, sát ý chợt trùng thiên. Trong
lúc đó, bên trong kết giới dường như đều tràn ngập sát ý, khiến người ta khiếp
sợ. Cho dù là những người ở dưới dãy núi nhỏ được bảo vệ cũng không ngoại
lệ… Sát đạo thần, đó là thứ gì?
Những người thực lực yếu căn bản không hiểu. Nhưng những người như Lan Quân Hi
và người gia tộc Mạc Luân Tạp Đế làm sao có thể không biết được. Không ngờ nam
nhân này đã đạt tới sát ý thành thần. Thế đạo gì thế này.
Nhưng mọi thứ xung quanh đang chấn động khiến cho bọn họ hiểu được đây chính
là sự thật. Tất cả mọi người nhìn về phía Vưu Y Nhi. Tất cả đều không phải là
ngẫu nhiên. Sợ rằng trước đó Vưu Y Nhi đã biết Ngụy Linh này.
Không trách được nàng muốn lưu lại. Không trách được nàng nguyện ý đưa vị trí
thủ lĩnh cho nam nhân này. Đáng chết, Lan Quân Hi lại bắt đầu buồn bực. Trước
đó, các suy đoán đầy ác ý của nàng đối với Vưu Y Nhi đều bị phủ định. Tên đầu
sỏ không phải là Vưu Y Nhi, mà là Ngụy Linh đáng chết kia. Nam nhân này dường
như có lực lượng khai phá không hết. Nàng hoàn toàn nhìn không thấu hắn.
Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân…
Lan Quân Hi đã hoàn toàn hiểu được ý tứ của những lời này.
– A… Sát ý thành thần. Ngươi rốt cuộc là thứ gì?
Bên ngoài truyền đến tiếng kêu thảm thiết của ma đạo sư cấp Thần Tướng. Không
ngờ hắn ép tới mức nhân vật cấp Thần Tướng cũng phải phát ra tiếng kêu thảm
thiết. Hiện tại mọi người thật sự kích động muốn phá dãy núi nhỏ này ra ngoài.
Bọn họ thật sự rất muốn thấy cục diện Thánh cấp khiêu chiến vượt cấp lại có
thể giành chiến thắng.
– Ta là thứ gì sao? Chờ sau khi các ngươi biến thành thi thể mới có thể biến
thành thứ gì đi?
– Chỉ dựa vào ngươi sao? Ta thừa nhận ngươi có thể tạo thành uy hiếp đối với
chúng ta. Nhưng ngươi vẫn chỉ là chuẩn thần…
Ầm…
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Tạ Lạp Cách còn chưa nói hết lời, xung quanh lại thấy đất rung núi chuyển. Lại
có từng dãy núi nhỏ theo nhau đột ngột từ dưới mặt đất nhô lên, tạo thành hình
vuông xung quanh Nguyệt Ninh Á. Thậm chí ngay cả chỗ dãy núi nơi đám người
Thanh Môn đang ở dưới cũng được nối liền. Thời điểm mọi người còn chưa kịp
thích ứng, lại nghe Ngụy Linh nói:
– Ta nối liền các dãy núi nhỏ, ngăn cản hai cấp Thần Tướng và Nguyệt Ninh Á ở
bên ngoài. Các ngươi có thể đi vòng qua dãy núi nhỏ, đối phó với các thủ hạ
khác của Nguyệt Ninh Á. Động thủ đi!
Mọi người có phần sững sờ, sau đó mới tưởng tượng thấy tình huống trong kết
giới hiện tại. Bọn họ chỉ có thể tưởng tượng.
Đúng vậy, hiện tại bên trong kết giới chính là hình thành dãy núi nhỏ hình mặt
trăng khuyết. Từ phía sau Ngụy Linh kéo dài đến phía sau Nguyệt Ninh Á, Ngụy
Linh cùng hai Thần cấp và Nguyệt Ninh Á không ở bên trong dãy núi này. Giống
như Ngụy Linh đã nói, bọn họ có thể từ đầu bên này, vòng qua đầu bên kia, tập
kích thủ hạ của Nguyệt Ninh Á.
– Còn đứng ngây đó làm gì? Sao còn chưa động thủ?
Ngay thời điểm bọn họ đang sững sờ, lại có giọng nói của thủ lĩnh Ngụy Linh
truyền tới. Mọi người sao dám nói lại nửa câu. Đám người Thanh Môn đã gương
mẫu xông ra ngoài. Sau đó là các Huyền Binh. Cuối cùng mới là người gia tộc
Mạc Luân Tạp Đế.
Người gia tộc Mạc Luân Tạp Đế hiện tại nào dám nói lại nửa câu, chỉ có thể
nghe lời. Ai bảo trư ca người ta hung hãn như vậy?
– Giết…
Ngay thời điểm bọn họ nhằm vào phía sau Nguyệt Ninh Á, vẫn có thể nghe được
tiếng Ngụy Linh hét hò, còn có sát ý khủng khiếp tràn ngập kết giới. Đương
nhiên còn có những tiếng động ầm ầm. Ngụy Linh còn đang vận dụng lực lượng cảm
ngộ địa thế đầy khủng bố của hắn.
– A a a, tiểu tử, ngươi muốn đánh địa thế đúng không? Ta theo…
– Ta chính là muốn ngươi theo ta đấu địa thế. Như vậy ngươi không ngăn cản
được mũi tên của ta nữa. Bởi vì địa thế sẽ kiềm chế tinh thần lực của ngươi.
Cho nên, ngươi có thể đi chết đi. Kiếp sau không nên kiêu căng như vậy. Hiện
tại ngươi còn cảm thấy chúng ta là những con kiến sao?
– Cái gì? Không có khả năng như vậy…
Tạ Lạp Cách nhìn những mũi tên cắm ở trên người mình giống như con nhím, ngơ
ngác nói.
– Ngươi đã sắp chết rồi, còn có cái gì là không có khả năng chứ?
– Không có khả năng, không có khả năng, Nạp Tháp, Tạ Lạp Cách chết!
Ở phía sau hai cấp Thần Tướng, Nguyệt Ninh Á đã kêu gào.
Chết. Một cấp Thần Tướng chết như vậy. Bị người ta vượt cấp giết chết. Sao có
thể như vậy được?
Tất cả mọi người khiếp sợ, quả thực không thể tin được vào lỗ tai của mình.
Bọn họ thật sự hận không thể rời khỏi dãy núi này, tận mắt nhìn thấy. Chợt bọn
họ cảm thấy vui mừng, bất ngờ. Sau đó, bọn họ càng điên cuồng xông về phía
trước. Cuối cùng, bọn họ tìm được thủ hạ của Nguyệt Ninh Á. Những kẻ này không
phải là Thần cấp. Bọn họ không chút do dự lao vào. Bởi vì tiếng động bên
ngoài, sĩ khí của Thanh Môn và các thế lực khác dũng mãnh, thế như chẻ tre.
Ngược lại, thủ hạ của Nguyệt Ninh Á đều đang khiếp sợ. Cấp Thần Tướng cũng bị
giết. Vượt cấp khiến cho kẻ địch tổn hại sĩ khí.
– Mai Nhĩ Luân, ngươi giải quyết con ma thú này xong chưa? Nhanh xuống đây,
đưa quận chúa đi.
Nạp Tháp không ngờ nảy sinh ý định trốn đi. Điều này cũng không thể trách hắn.
Hắn đã từng nghĩ người trẻ tuổi này là yêu nghiệt, nhưng không nghĩ rằng hắn
lại yêu nghiệt như thế.