Nàng vừa dứt lời, mọi người cũng đều nhìn về Vu Nhai, trong mắt tràn ngập hi
vọng
– A? Vậy ta sẽ hủy diệt hắn trước.
Chân mày Phỉ Ni khẽ nhíu lại, chợt quát. Một băng nhận rất nhỏ lại bí mật mang
theo lực lượng khủng khiếp chợt ngưng kết, vượt qua vực sâu bị hai quyển trục
cấp Thần Tướng đánh ra, nhanh chóng bắn về phía Vu Nhai. Không chỉ hắn, những
người khác ở phía sau tường băng cũng đột nhiên đánh ra từng ma pháp đơn thể.
Đủ loại ma pháp lao về phía Vu Nhai. Trong nháy mắt, sắc mặt đám người Thanh
Môn đại biến.
Không ngờ Phỉ Ni không phải lấy những thành viên bình thường của Thanh Môn ra
phát tiết trước, mà lại nhằm vào Ngụy Linh. Tâm cơ của hắn thật sự quá nặng.
Đám người phía sau tường băng cũng rất ăn ý. Nếu là một đội ngũ chỉ tạm thời
tập hợp lại sẽ không thể làm được như vậy.
Băng Tuyết Ma Vương thật đáng sợ. . .
– Ngăn cản những ma pháp kia, bảo vệ tiên sinh Ngụy Linh.
Lan Quân Hi khẽ kêu lên. Nếu như Ngụy Linh chết, đội ngũ của bọn họ cũng sẽ
xong đời. Cho dù đám người Phỉ Ni lui lại, bọn họ cũng chạy không thoát khỏi
ma pháp trận tự nhiên.
Tất cả mọi người trong đội ngũ Thanh Môn đều biết đạo lý này, nhưng bọn họ có
lòng mà không có sức. Ngoại trừ Lan Quân Hi và vài thánh ma đạo sư tương đối
cường đại ra, những người khác căn bản chỉ để trang trí. Bọn họ còn chưa phát
ra ma pháp, ma pháp đối diện đã lao tới.
Thậm chí, những thánh ma đạo sư sơ đoạn cũng không ngăn cản không được một ma
pháp này.
Bởi vậy, mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn hơn mười đạo ma pháp đơn thể công
kích tới, đến khi chúng đập vào trên người Ngụy Linh có vẻ như vẫn đang chuyên
tâm giải trận. Màu lam, màu đỏ, màu vàng. Đủ loại màu sắc ma pháp đan vào cùng
một chỗ, giống như khói lửa sáng ngời. Các màu sắc còn đang dung hợp, bạo
phát, hình thành lực lượng mới, lực lượng khủng khiếp hơn.
Vài giây sau, khói lửa sáng ngời cuối cùng đã biến mất. Một hố sâu xuất hiện
ngay tại đó. Ngụy Linh đã biến mất không thấy.
– Ha ha ha, ma trận sư cường đại thì thế nào? Có Thần Binh thì thế nào? Còn
không phải chết như vậy sao? Loại kỳ tài như vậy vốn không nên xuất hiện ở
trên thế gian này. . . Lan Quân Hi, cầu xin ta đi. Chỉ cần nàng đồng ý cầu ta,
ta có thể cho những người khác được chết một cách sảng khoái.
Tinh thần lực Phỉ Ni vô cùng rõ ràng đảo qua cái hố sâu kia.
Hắc hắc, người kia cuối cùng đã chết. Ngay cả cặn bã cũng không còn.
Hắn sao có thể không lớn cười vài tiếng được. Hiện tại hắn không ngừng muốn
nhìn thấy Lan Quân Hi cầu xin quận chúa, còn phải nhìn thấy Lan Quân Hi cầu
xin mình.
Sắc mặt từng người trong đội ngũ Thanh Môn đều trở nên trắng bệch.
Ngụy Linh chết như vậy sao? Hi vọng của bọn họ kết thúc như vậy sao?
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào hố sâu kia, hy vọng có thể tìm được một
chút dấu vết. Nhưng không, thật sự ngay cả chút cặn bã cũng không còn. Tô Lôi
cảm thấy rất mờ mịt, bởi vì sư phụ nàng còn đang ở trong tiểu thế giới Binh
Linh của hắn.
– Đi, chúng ta đi vòng qua phía sau tường băng. Hành động bất ngờ, giết bọn
họ. . .
Ngay thời điểm Phỉ Ni cười một cách điên cuồng, mọi người trong đội ngũ Thanh
Môn đang mờ mịt và lúc tuyệt vọng. Ở phía sau một đụm tuyết nhỏ, Hoàng Thăng
Long vừa chạy tới, đột nhiên hạ lệnh. Trong nháy mắt, mọi người trong đội ngũ
Huyền Binh đều nghi ngờ nhìn hắn. Nhưng rất nhanh, có mấy người đã kịp phản
ứng, vội vàng nhìn về phía hố sâu kia, đồng thời ánh mắt lộ ra tinh quang:
– Đi, muốn giết vậy phải nhanh lên. Nếu không nói không chừng sẽ không có cơ
hội nữa.
– Cái gì …gì, các ngươi không phải đã phát điên chứ?
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Thiếu gia Tạp Đức kêu lên.
Đi ám sát mười mấy ma pháp sư vô cùng cường đại phía sau tường băng sao? Trời
ạ, mười mấy người lúc trước còn không đối phó được, nữa là bây giờ. Hoàng
Thăng Long không phải bị điên thì là cái gì? Lẽ nào bọn họ không có nghe qua
câu trứng chọi đá sao? Hiện tại đáng lẽ ra phải lập tức rời khỏi mới đúng.
Phải biết rằng, đội ngũ dám chống lại đám chủ mưu trước mắt đã sắp xong đời.
– Hừ, cũng chỉ có những ma pháp ngu ngốc các ngươi mới cho rằng Thần Binh thứ
là dễ bị hủy diệt như vậy. Vừa nãy tên ma pháp ngu ngốc bộ dạng tuấn tú kia
nói cái gì? Có Thần Binh thì thế nào? Ta có thể nói cho hắn biết, người kia có
thần binh tuyệt đối không thể bị đánh tới mức ngay cả cặn bã cũng không còn.
Chí ít Thần Binh còn có thể ở lại trong cái hố kia. Nhưng trong hố sâu kia,
ngay cả mảnh nhỏ Thần Binh cũng không có. Điều này có nghĩa là thế nào?
Một vị Huyền Binh Giả cười lạnh giải thích. Trong nháy mắt, những người không
nghĩ ra, mắt cuối cùng cũng sáng lên. . .
– Hiện tại, chúng ta chính là muốn phối hợp với người bị đánh thành cặn bã
kia ám sát ma pháp sư phía sau. Đi thôi. Nếu muộn nữa sẽ không có cơ hội đâu.
Huyền Binh Giả vừa rồi lại nói. Hắn đầu tàu gương mẫu liền xông ra ngoài
trước. Những người khác theo sát phía sau.
– Nhưng nếu như gia hỏa bị đánh thành cặn bã kia mang theo Thần Binh chạy
thoát, chẳng phải chúng ta chết chắc sao?
– Chúng ta còn có lựa chọn nào khác sao? Chỉ có thể liều mạng. Cùng lắm thì
chết trước mười mấy phút mà thôi. Nếu như ngươi sợ cũng không cần theo.
Huyền Binh Giả ở trên phương diện huyết tính và quả quyết thật sự mạnh hơn so
với ma pháp sư. Chỉ dựa vào chút phán đoán ấy, bọn họ dám xông lên. Bởi vì bọn
họ quả thực không có cơ hội khác. Bọn họ chỉ có thể điên cuồng trợ giúp đội
ngũ đối diện, đội ngũ cường đại hơn bọn họ, giết thêm mấy ma pháp sư của đám
chủ mưu kia. Chỉ có như vậy, bọn họ mới có thêm cơ hội sống. Nếu như không
liều mạng, ngay cả nửa điểm cơ hội cũng không có.
– Đáng chết, mạng Tạp Đức ta sao lại khổ như vậy.
Tạp Đức vẫn không dám ở lại một mình, chỉ có thể xông lên theo.
– Lan Quân Hi, ta đếm đến ba tiếng. Nếu như nàng vẫn không quỳ xuống, tới
khẩn cầu ta, xem như lời ta vừa hứa mất đi hiệu lực.
Bên kia, Phỉ Ni thật sự hưng phấn, căn bản không phát hiện ra xung quanh có
một đội ngũ đang vòng qua phía sau tường băng đi tới. Khi hắn nói chuyện cũng
thưởng thức biểu tình tuyệt vọng của đám người phía đối diện, tiếp tục nói:
– Một, hai. . . A, các ngươi đột nhiên lộ ra biểu tình gì vậy? Các ngươi. . .
– Phỉ Ni, cẩn thận phía sau. . .
Phỉ Ni còn chưa nói hết lời, đám người phía sau tường băng lại đột nhiên kêu
lên.
Phía sau? Phía sau có gì chứ?
Phỉ Ni theo bản năng quay đầu lại. Sau đó hắn liền thấy một bóng người không
biết từ lúc nào đã xuất hiện ở phía sau hắn. Đương nhiên hắn đặc biệt quen
thuộc bóng người này. Chính là gia hỏa chắc hẳn phải bị đánh thành cặn bã kia.
Trên mặt gia hỏa đó vẫn mang theo nụ cười nhạt.
Gia hỏa này xuất hiện sau lưng mình từ lúc nào? Vì sao mình lại hoàn toàn
không phát hiện ra? Mình lại là thánh ma đạo sư cửu đoạn. . .
Trong đầu đang nghi ngờ, hắn liền thấy một trùy đất nhanh chóng xoay tròn, sau
đó xuyên qua cổ họng của hắn. Khí tức tử vong theo sát. Mắt hắn trợn trừng.