– Ta không có hỏi em gái ngươi ấy. Ta không có hỏi chẳng lẽ ngươi không tự
mình quyết định được sao? Ngươi còn là tiểu hài tử sao?
Lan Quân Hi cả giận nói.
– Nhưng ta không phải là người lãnh đạo, không thể tùy tiện quyết định. Nếu
không sẽ bị một vài người cho rằng ta có rắp tâm khác.
Vu Nhai nhún vai.
– Ta nhường vị trí lãnh đạo cho ngươi được không?
Lan Quân Hi nổi giận. Vu Nhai nói vậy chính là châm chọc nàng. Cuối cùng nàng
đã phát hiện ra, nam nhân này căn bản không phải là kẻ ngốc. Hắn đang cố ý trả
thù nàng. Bởi vì, từ đầu đến cuối nàng đều không tín nhiệm hắn. Đáng chết, sao
lại có nam nhân như vậy? Hắn không thể nhường nữ nhân một chút sao?
– Được rồi. . .
– Ngươi nghĩ thật hay. Ngụy Linh, ta không cần biết ngươi là người thế nào.
Bất kể là ngươi là Thần cấp hay là Chuẩn Thần cấp cũng được, ta không cho phép
ngươi đánh chủ ý vào Thanh Môn ta.
Tốc độ Lan Quân Hi bình tĩnh lại thật là nhanh. Bộ dạng nàng chợt trở nên
nghiêm nghị.
Không đúng, người này không chỉ đùa giỡn nàng giống như đùa giỡn một kẻ ngu
si, không chỉ muốn trả thù nàng. . . Người này tuyệt đối không chỉ đơn giản là
muốn trả thù. Về phần điều tra ra được cũng không thể trở thành căn cứ. Dù sao
trước kia nàng chưa từng điều tra được người này.
Mệt cho mình trước đó còn tưởng rằng hắn thật sự là người tốt hoặc là người
ngay thẳng. Thật không nghĩ tới hắn lại có tâm cơ nặng như vậy.
Không, đây căn bản không phải là tâm cơ, mà là hắn căn bản không coi mình ra
gì. Hắn biểu hiện nhiệt tình như vậy, có thể khiến mình nghi ngờ hắn, vốn phải
là hành động rất ngu xuẩn. Nếu quả hắn căn bản không quan tâm? A, vậy không
phải là ngu ngốc, mà là thái độ thờ ơ đối với mình thậm chí là cả Lan Quân
gia. Cũng chính là không để mình và Lan Quân gia vào mắt.
Hắn cũng có thực lực để không quan tâm. Nhưng nếu hắn không thể lưu ý tới
Thanh Môn, tại sao lại muốn gia nhập?
Trong chớp mắt, Lan Quân Hi đã suy nghĩ rất nhiều. Nhưng vẫn nghĩ không ra,
hắn đối với Thanh Môn có mưu đồ gì.
Lan Quân Hi có thể nói là hoàn toàn không hiểu nổi nam nhân này.
Nàng suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được. Vu Nhai đối với Thanh Môn căn
bản cũng không có nửa điểm mưu đồ. Mưu đồ của hắn chính là có thể đi vào gia
tộc Lan Quân thần bí, có thể đưa hoàng hậu tiền bối đi đi dạo một vòng quanh
Lan Quân gia, cũng hoàn thành nguyện vọng của nàng, không hơn.
– Xem đi, tiểu thư Lan Quân Hi lại cho rằng ta có rắp tâm khác.
Vu Nhai nhún vai. không còn bộ dạng ngơ ngác trước đó nữa. Nàng cũng không để
ý xem Lan Quân Hi có phản ứng gì. Hắn nhanh chóng hóa giải ma pháp trận. Ma
Uyên đã xuất hiện. Hắn cũng không thể tiếp tục bị nhốt ở trong này.
– Ngươi muốn mượn lực lượng của chúng ta nhận được ma kiếm trong Ma Uyên đúng
hay không? Ngươi muốn làm ngư ông đắc lợi?
Trong lúc đang giải trận pháp, Lan Quân Hi nhìn chằm chằm vào Vu Nhai hỏi. Mặc
dù trong lúc này, nàng cũng không buông tha hắn. Nín nhịn quá thống khổ. Nếu
như nàng thật sự không hiểu rõ ràng, làm không tốt, sẽ đi vào vết xe đổ của
Nguyệt Ninh Á, chính là mỗi ngày đều giống như trong kỳ kinh nguyệt.
Mấy ngày qua, tên thánh ma đạo hệ thổ đáng chết này khiến nàng nín nhịn đến
khổ, hiện tại phải bạo phát tất cả.
– Tiểu thư Lan Quân Hi, nàng thật sự suy nghĩ quá nhiều rồi. Ta đúng là muốn
ma kiếm trong Ma Uyên. Nhưng mượn lực lượng của các nàng sao? Các nàng cũng
quá đề cao chính mình.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Vu Nhai không tiếp tục che giấu nữa, trực tiếp nói.
Trong nháy mắt, bên trong đội ngũ các loại sóng tinh thần bạo phát. Vu Nhai
lại không để ý đến, tiếp tục nói:
– Nàng thật sự cho rằng các nàng có thể nhúng chàm được Ma Uyên sao? Lẽ nào
các nàng chưa từng nghĩ qua, tại sao lại có tin tức về Ma Uyên truyền tới. Đã
có tin tức truyền tới, khẳng định có người đã từng phát hiện ra Ma Uyên. Còn
nữa, người kia thậm chí còn biết bên trong Ma Uyên có ma kiếm. Hắc, nếu như
nàng là người kia, vậy nàng sẽ làm như thế nào? Lẽ nào nàng sẽ cao thượng đến
mức truyền tin tức này ra ngoài, không ích kỷ giữ lại cho mình, mà làm lợi cho
người khác?
Mọi người ngây người. Thoáng cái, sóng tinh thần biến mất. Bọn họ ngơ ngác đi
theo Vu Nhai.
– Chuyện này chúng ta cũng từng đoán, cũng đã điều tra qua. Mặc dù không có
điều tra được nơi phát ra. Có thể gọi là tin đồn, hoặc là do một sách cổ ghi
lại, không có người nào biết.
Lan Quân Hi vẫn còn có chút không phục nói.
– Phải vậy không?
Vu Nhai khẽ mỉm cười, lại nói:
– Nàng vẫn lên bỏ suy nghĩ trẻ con của nàng đi. Tạm thời, nàng dùng suy nghĩ
của ta, sau đó liên tưởng hành động và lời nói của Nguyệt Ninh Á với nàng
trước, sau đó nghĩ tới suy nghĩ của nàng vừa rồi. Có phải quá ấu trĩ không?
Đúng vậy, hắn nói lời này rất tàn khốc, chỉ có điều cũng là giúp hoàng hậu
tiền bối giáo dục hậu bối.
Vu Nhai phát giác trong chuyện này có điểm kỳ quặc. Đặc biệt là sau khi nghe
được Nguyệt Ninh Á nói, cũng chính là câu, chờ sau khi đại hội săn bắn kết
thúc, bất luận là Mạc Luân Tạp Đế hay Lan Quân gia đều chỉ là nước phụ thuộc
vào Băng Tuyết Ma Vương. Câu nói kiên quyết như vậy, còn có lời Lan Quân Hi
nói, nàng thật sự không ngờ Nguyệt Ninh Á có can đảm trắng trợn tới giết
người. Vì sao Băng Tuyết Ma Vương dám đồng ý cho Nguyệt Ninh Á tới giết người?
Bởi vì, sau đại hội săn bắn, Băng Tuyết Ma Vương không cần để ý tới hai gia
tộc lớn này. Đương nhiên không thể quan tâm.
Nói cách khác, người có âm mưu chính là Băng Tuyết Ma Vương. Về phần hắn rốt
cuộc muốn làm gì, phải làm sao, tại sao muốn tiến hành đại hội săn bắn lần
này? Vu Nhai vẫn không hiểu rõ lắm. Nhưng Vu Nhai lại biết rõ một điều, sợ
rằng Ma Uyên thật sự tồn tại. Ma Uyên sợ rằng thật sự chính là một Thần Chi
Nguyên Giới hoặc bên trong có thần kiếm. Bởi vì Băng Tuyết Ma Vương chỉ cần
lấy được, có thể không cần e ngại bất kỳ tồn tại nào.
Đương nhiên, Vu Nhai cũng là bởi vì có Ngôn thánh ma đạo sư, mới có khả năng
suy đoán được nhiều như vậy.
Sắc mặt Lan Quân Hi không ngừng thay đổi. Những người khác cũng không phải là
kẻ ngu. Sắc mặt mỗi người trở nên khó coi. Không, đúng hơn là biến đổi không
ngừng. Qua một hồi lâu, Lan Quân Hi lại vội vàng lấy ra đạo cụ ma pháp truyền
tin mới. Nàng nói thật nhanh:
– Nhớ kỹ, các ngươi quyết không thể có hành động nào thiếu suy nghĩ. Vừa thấy
có tình huống kỳ lạ nào đó, lập tức lùi đến nơi an toàn. Chúng ta sẽ lập tức
qua đó.
Bốp
Tiếp đó lại ném đạo cụ ma pháp truyền tin đắt đỏ đi, Lan Quân Hi quay đầu nhìn
chằm chằm vào Vu Nhai vẫn đang không ngừng đi tới:
– Ngươi rốt cuộc là người của thế lực nào, có mục đích gì? Vì sao lựa chọn
Thanh Môn ta?
– Mục đích chính là Ma Uyên và ma kiếm. Vừa rồi ta đã nói qua, ta lựa chọn
Thanh Môn, vốn chỉ là vừa vặn. Nhưng nếu nàng hỏi như vậy, thật ra ta còn có
một mục đích khác. Chính là bị một vị tiền bối nhờ vả tới giúp các ngươi một
tay.
Vu Nhai nói đặc biệt rõ ràng.