– Hơn nữa, trưởng bối nhà bọn họ nhất định sẽ phản đối chúng ta ở cùng một
chỗ. Trưởng bối nhà ta cũng sẽ phản đối. Về điểm ấy tiên sinh có thể hoàn toàn
yên tâm.
Vu Nhai lại nói. Đúng vậy. Vừa rồi hoàng hậu tiền bối đã nghiêm khắc cảnh cáo
hắn, không thể làm loạn đối với hậu bối của nàng.
– Ngươi… ngươi đang nói bậy bạ gì vậy?
Đặc Lai Nhĩ bị Vu Nhai quay vòng vòng, gương mặt chợt đỏ ửng lên. Hắn vội vàng
nhìn về phía tiểu thư Lan Quân Hi nói:
– Tiểu thư Lan Quân Hi, ta… hắn… Nàng xem hắn vô sỉ như vậy, tuyệt đối là
kẻ bại hoại…
– Đủ rồi, Đặc Lai Nhĩ. Không phải ta đã nói, trước khi không có chứng cứ
chính xác, không nên nghi ngờ bất kỳ người nào hay sao? Được rồi. Hiện tại Lan
Quân Hi ta chính thức hoan nghênh tiên sinh Ngụy Linh và tiên sinh Cáp Đạt Nhĩ
gia nhập Thanh Môn. Ta cũng chúc cho lần hành động đến Ma Uyên này được thành
công.
Lan Quân Hi trực tiếp quay lại quát Đặc Lai Nhĩ. Sau đó không đợi hắn nói gì,
nàng lại nhìn về phía hai người Vu Nhai nói.
– Được, chúc đội chúng ta thành công.
Vu Nhai cũng đáp lại nói.
– Chúng ta vẫn còn một vài việc cần phải làm. Cho nên chúng ta sẽ đi trước
một bước. Đại hội săn bắn sẽ diễn ra vào ba ngày sau. Đến lúc đó chúng ta sẽ
đến trước cửa Phiêu Phong Thành tập hợp lại là được.
Lan Quân Hi cũng không muốn tiếp tục ở lại đây thêm một giây phút nào nữa. Sau
khi nói xong, nàng trực tiếp gật đầu chào về phía Vu Nhai và những người khác.
Tiếp đó, nàng xoay người rời đi. Thoạt nhìn tâm tình của nàng cũng có chút ảnh
hưởng. Nhưng vào lúc này, nàng chợt dừng lại. Đột nhiên tâm tình nàng thay đổi
một cách quỷ dị. Nàng quay đầu lại nhìn Vu Nhai nói:
– Đúng rồi hai vị. Chuyện săn bắn có hạn chế về tuổi. Phải dưới 30 tuổi mới
có thể tham gia. Không có cách nào. Tuy rằng các thế lực lớn đều muốn tới Ma
Uyên. Nhưng nếu như thế hệ trước xuất thủ nhất định sẽ gây ra chấn động kinh
thiên động địa. Các thế lực lớn cũng đành quy ước, tiến hành theo quy tắc đại
hội săn bắn của Phiêu Phong Thành trước đây. Không biết tuổi của hai vị…
– Dưới 30 tuổi sao? Hai chúng ta cũng chỉ mới hơn 20 tuổi.
Vu Nhai nói thật nhanh.
– Ách, các ngươi thoạt nhìn… Thật sự già!
Lan Quân Hi đột nhiên nặng nề nói.
Lan Quân Hi dẫn theo Đặc Lai Nhĩ bay rất nhanh về phía trên không trung. Dường
như tâm tình vừa chuyển lại có chút nặng nề. Nàng vốn cho rằng hai người kia
đều hơn 30 tuổi. A, Ngụy Linh hẳn chưa tới 30, nhưng vong linh pháp sư kia
nhìn thế nào cũng giống như người hơn 30 tuổi. Nếu như chỉ có một người tham
gia hoạt động săn bắn. Đến lúc đó bọn họ có làm chuyện gì càn quấy cũng dễ xử
lý hơn.
Vu Nhai lại cảm thấy có chút buồn cười. Bọn họ thoạt nhìn hơi già chẳng qua là
vì thuật dịch dung.
Chuyện ngày hôm nay thật khiến cho người ta run sợ. Đến bây giờ đám dân nghèo
và Tô Lôi vẫn cảm thấy sợ hãi, cũng không tinh thần để tiếp tục chúc mừng nữa.
Trên quảng trường nhỏ, từng nhóm người tốp năm tốp ba bắt đầu rời đi. Chỉ có
điều, tất cả mọi người vẫn không dám nói lớn tiếng. Thậm chí không ít người
đều nhìn về Vu Nhai, không biết hắn có để mọi người trở lại hay không. Lan
Quân Hi rời khỏi đó, Vu Nhai chính là người khủng bố nhất.
Vu Nhai cũng thấy hắn ở chỗ này khiến đám dân nghèo phải run sợ, nên chuẩn bị
trở về ngủ một giấc.
Hắn lười nhác đi về phía một gian nhà đổ nát ở một phía của quảng trường nhỏ,
nơ không ít người nhìn chăm chú. Nhưng vào lúc này, hắn lại dừng bước, trên
mặt lộ vẻ ngạc nhiên. Hắn quay đầu lại nhìn về phía Ngôn thánh ma đạo sư còn
đang nói những lời điên khùng.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
– Dưới dãy núi tuyết, trong Ma Uyên, Ngôn Vũ cười, Tuyết Ma cười, mưa tuyết
giao hòa, trăm đóa hoa hồng. Cười trong nguyên tố sương mù, tình dằng dặc, lời
du dương, Ngôn Vũ bay, Tuyết Ma tiêu điều. Trong Ma Uyên mỗi ngày trôi qua cực
nhanh. Bị nhốt nghìn năm cũng khoái hoạt…
Dưới dãy núi tuyết, trong Ma Uyên…
Đây không phải là Ma Uyên trong dãy núi Phiêu Phong Tuyết mà Lan Quân Hi vừa
nói tới sao? Còn có một câu cuối cùng kia. Ngôn Vũ và Tuyết Ma dường như bị
nhốt ở bên trong Ma Uyên. Bọn họ ra không được… Tiếng cười trong nguyên tố
sương mù. Không phải nói bọn họ chỉ cần đồng tâm hiệp lực, từng tầng sương mù
dày đặc phía trước cũng không tính là gì. Trong uyên mỗi ngày trôi qua cực
nhanh, bị nhốt nghìn năm cũng vui sướng. Cái này có lẽ có thể hiểu được.
Nhưng rốt cuộc bọn họ gặp phải chuyện gì? Vì sao Tuyết Ma muốn giết chết Ngôn
Vũ? Vì sao bọn họ có thể đi ra ngoài?
– Không đúng. Bọn họ cuối cùng nhất định đã đi ra. Nhưng Tuyết Ma vì muốn bảo
vệ được bí mật của Ma Uyên, cho nên mới giết người sao? Không phải bởi vì Ngôn
Vũ là người của đế quốc Huyền Binh?
Ánh mắt Vu Nhai chớp động. Nếu quả thật là như vậy, dường như chuyện này không
hề đơn giản. Nếu như Tuyết Ma hiện tại còn sống, vì sao không trở về Ma Uyên,
lấy thanh ma kiếm này ra?
Tất cả chỉ là suy nghĩ. Cũng không biết có phải là thật sự hay không.
Có lẽ Tuyết Ma đã chết. Chuyện Ma Uyên có ma kiếm chính là do hắn nói ra trước
khi chết; Có lẽ lấy thực lực của hắn không có cách nào trở lại Ma Uyên; Có lẽ
hắn còn sống, cũng đã trở thành đại nhân vật siêu cấp nào đó, đang khai triển
một âm mưu lớn…
Nói chung, hiện tại Vu Nhai không có cách nào đoán được. Nhưng hắn có thể
khẳng định, Ngôn thánh ma đạo sư xảy ra chuyện tại Ma Uyên!
– Ngụy Linh huynh, huynh làm sao vậy? Sư phụ ta không sao chứ?
Lúc này Tô Lôi đã đi tới hỏi.
Ánh mắt nàng nhìn Ngụy Linh trước mắt, đầy thật phức tạp. Nàng cũng không biết
nên xử lý mối quan hệ giữa bọn họ như thế nào. Trước đó, Ngụy Linh cứu nàng.
Sau đó hắn lại mang theo các mục đích từ đế quốc Huyền Binh đến. Đối với vinh
quang của những ma pháp sư trước đó mà nói, ban đầu nàng thật sự rất chấn
động. Nhưng rất nhanh, khi suy nghĩ đến thân phận của hắn, nàng lại không biết
nên biểu đạt như thế nào.
Ở trong đế quốc Huyền Binh, ma pháp sư chính là nhân vật ở tầng lớp dưới cùng,
trừ khi thực lực thật sự rất mạnh. Nhưng cho dù có cường đại mấy đi nữa, cũng
bò từ tầng dưới lên. Bọn họ quả thực không có vinh quang giống như ma pháp sư
đế quốc Ma Pháp. Những lời này, ma pháp sư đế quốc Huyền Binh đều có thể nói
ra.
Chuyện liên quan tới việc bọn họ gia nhập Thanh Môn, Tô Lôi biết rất rõ, bọn
họ nhất định sẽ quay lại Ma Uyên.
Thật ra cũng không có gì. Nàng chỉ có chút lo lắng, sợ hắn ép mình phải giúp
hắn hoàn thành nhiệm vụ nào đó. Đến lúc đó mình nên làm thế nào?
Bây giờ tâm tình Tô Lôi rất hỗn loạn. Sư phụ lại chưa tỉnh lại, nếu không cũng
không cần nàng quyết định. Đúng vậy, đến lúc đó hắn lấy thân phận của đế quốc
Huyền Binh ra lệnh cho mình, mình nên tự xử lý như thế nào?
– Ta đang suy nghĩ, chúng ta đi tham gia vào kế hoạch Ma Uyên, vậy còn sư phụ
của nàng thì sao? Sư phụ nàng không có khả năng dưới 30 tuổi chứ?
– Có Đạt Mộc gia gia ở đây!
– A, lần đi này dữ nhiều lành ít. Lấy tuổi tác của Đạt Mộc gia gia có thể
chiếu cố sư phụ nàng bao lâu?
Vu Nhai hỏi ngược lại.