Vu Nhai trợn trừng mắt, trong lòng có chút nghi ngờ. Nơi này chính là tỉnh
Phiêu Phong của đế quốc Ma Pháp. Tỷ lệ hắn có thể gặp phải người quen chắc hẳn
là bằng không đi? Còn nữa. Vừa rồi nàng nói muốn bái tế Hoàng hậu nương nương
là có ý gì vậy?
– A Lôi, tại sao nàng lại ở đây? Sư phụ nàng không phải lại phát điên chứ?
Tu Tư hỏi.
– Ta đi ra mua chút đồ bái tế Hoàng hậu nương nương. Hiện tại, tâm tình sư
phụ ta rất tốt, cho nên ta mới ra ngoài. Đúng rồi, đại ca còn chưa giới thiệu
với ta về hai vị bên cạnh này.
Nữ hài được gọi là A Lôi cười nói.
– A, bọn họ…
– Chúng ta là bằng hữu tốt của Tu Tư. Đúng, vị tiểu thư này, vừa rồi nàng nói
muốn bái tế Hoàng hậu nương nương là chỉ vị Hoàng hậu nương nương nào vậy?
Vu Nhai chen vào nói. Hoàng hậu nương nương, hắn lập tức nghĩ đến hoàng hậu
tiền bối. Tuy rằng cảm thấy không mấy đáng tin, nhưng vẫn không nhịn được hỏi.
Lần này hắn tới đế quốc Ma Pháp ngoại trừ cứu Nguyệt Lâm Sa ra, cũng cần phải
hoàn thành tâm nguyện của hoàng hậu tiền bối.
– Còn có thể là vị Hoàng hậu nương nương nào nữa. Đương nhiên là vị Hoàng hậu
nương nương vĩ đại thời kỳ viễn cổ kia. Là nàng đã dung hai mắt của nàng cứu
nhân loại bình thường chúng ta. Hiện tại đại lục rung chuyển. Chúng ta cũng hi
vọng Hoàng hậu nương nương có thể hiển linh, phù hộ chúng ta.
A Lôi nghe được Vu Nhai và vong linh huynh là bạn của Tu Tư, không mấy cảnh
giác nữa. Đặc biệt người này còn quan tâm tới chuyện của Hoàng hậu nương
nương, nàng đương nhiên phải giải thích rõ. Từ sau khi nghe xong câu chuyện
của Hoàng hậu nương nương, trái tim nàng chẳng bao giờ bình yên. Nàng rất muốn
truyền bá câu chuyện của vị nữ nhân vĩ đại này ra ngoài, để càng người nhiều
nhớ tới nàng…
Dùng hai mắt của nàng cứu vớt nhân loại bình thường…
Vu Nhai ngẩn người một lát. Bất chợt, hắn dung ý thức lập tức tiến vào Lục
Thiên Thần Ấn bên trong Huyền Binh Điển, liếc mắt nhìn thấy được hoàng hậu
tiền bối. Hắn phát hiện hoàng hậu tiền bối cũng có chút ngẩn người. Sau đó hắn
mới ngẩng đầu lên hỏi:
– Các ngươi sao cũng biết chuyện của hoàng hậu… nương nương. Không phải rất
ít người biết chuyện của nàng sao? Không phải nàng không có tiếng tăm gì bị
kính dâng cho người. Ách. Ta còn tưởng rằng chúng ta là số người duy nhất
không biết nhiều về sự tồn tại của nàng?
– Làm sao lại không biết chứ? Hiện tại đế quốc Ma Pháp đều đang lưu truyền
chuyện của Hoàng hậu nương nương năm đó. Chỉ có điều, nghe nói trước đây quả
thực có rất ít người biết. Ai, không nghĩ tới Hoàng hậu nương nương lại cống
hiến lớn như vậy. Mấy nghìn năm sau lại có người biết tới. Nếu không phải gần
đây đế quốc Ma Pháp đại loạn, chắc hẳn qua một thời gian, tất cả sẽ hoàn toàn
bị chôn vui.
Trên mặt A Lôi lộ ra kính nể và bất đắc dĩ.
Hiển nhiên, nàng thật lòng cảm động trước câu chuyện hoàng hậu tiền bối bị
dâng hiến, cũng thật lòng kính ngưỡng và bảo vệ hoàng hậu tiền bối.
Nghe nói như thế. Vu Nhai hoàn toàn xác định được Hoàng hậu nương nương trong
miệng nàng chính là hoàng hậu tiền bối. Hắn lại vội hỏi:
– Vừa rồi nàng nói bái tế Hoàng hậu nương nương là chuyện gì? Có thể dẫn
chúng ta tới xem một chút hay không? Chúng ta cũng rất muốn đi bái tế vị hoàng
hậu tiền bối vĩ đại một lát. Đúng rồi, chúng ta cũng chỉ biết một chút về
chuyện của tiền bối ấy. Không biết nàng có thể nói cho chúng ta biết them một
chút hay không?
– Đương nhiên có thể. Hha hả, bây giờ mỗi tháng vào ngày mùng 6 chúng ta đều
sẽ có hoạt động bái tế Hoàng hậu nương nương. Nghe nói, chính là vào ngày mùng
6 đó, Hoàng hậu nương nương giết Thần Hoàng của dân Cổ Duệ, lúc đó là tồn tại
không ai sánh nổi, khiến đại lục không còn nổi sóng gió nữa.
Hiển nhiên A Lôi hoàn toàn không có chút cảnh giác nào đối với hai người Vu
Nhai. Đặc biệt khi thấy Vu Nhai thật sự tò mò đối với chuyện của Hoàng hậu
nương nương, bộ dạng cũng vẫn rất kính trọng, nàng lại càng thêm nhiệt tình,
nói:
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
– Đúng rồi Tu Tư đại ca, đại ca còn chưa giới thiệu hai vị bằng hữu này!
– Ta cùng bọn họ là…
– Ta là Ngụy Linh. Vị này chính là Cáp Đạt Nhĩ. Ta có huyết thống của phía
bên đế quốc Huyền Binh.
Vu Nhai thuận miệng nói. Đây là tên bọn họ đã từng sử dụng khi tới nằm vùng,
làm thủ hạ của Bạch Trọc ở trong thế giới Lữ Giả. Hiện tại thuận tiện dùng
cũng tốt.
– Ngươi cũng có huyết thống đế quốc Huyền Binh sao? Ta cũng vậy. Ta tên là Tô
Lôi.
A Lôi cười nói.
Tu Tư ở bên cạnh, vẻ mặt nghi ngờ nhìn chằm chằm vào hai người.
Hai người này quá khả nghi. Hắn đột nhiên có cảm giác phiền muộn, dường như
mình đã dẫn sói vào nhà. Hắn đang muốn vạch trần bọn họ, nhưng trong nháy mắt
không có ai để ý đến hắn. Tên ma pháp sư hệ thổ kia còn tự nhiên hơn cả mình,
đã thân thiết nói chuyện với A Lôi, trực tiếp đi về phía trước. Hơn nữa, kẻ đó
còn cười ha hả nói:
– Nàng đừng thấy Cáp Đạt Nhĩ là pháp sư vong linh. Thật ra hắn là một người
tốt, thường hay siêu độ cho những oán hồn chết oan chết uổng. Đáng tiếc, pháp
sư vong linh bao giờ cũng bị người trách móc. AiQ
Vong linh huynh nghe được Vu Nhai nói vậy, liền lộ ra một nụ cười còn khó coi
hơn cả khóc, bộ dạng ta là người tốt. Nhưng trong mắt lại hiện lên sự nghi
ngờ. Hắn có phần không hiểu được Vu Nhai muốn làm gì. Hắn đoán chắc là muốn
dung nhập vào Phiêu Phong Thành đi? Nhưng kỳ quái. Chỉ cần Tu Tư ở phía sau
không phải là kẻ ngu ngốc, sẽ nghi ngờ bọn họ. Vu Nhai làm như vậy khiến hắn
có cảm giác giống như cầm tảng đá đập vào chân của mình vậy.
Vong linh huynh cũng không biết Hoàng hậu nương nương là ai. Chuyện về hoàng
hậu tiền bối, chỉ có những người ở trong phạm vi trung tâm nhất của Bách tộc
mới biết được. Thật ra Vu Nhai không phải là không tin vong linh huynh, mà căn
bản không cần phải tận lực nói với hắn.
– Mẹ nó, càng ngày càng đáng nghi. Không được, chờ một chút nữa nhất định
phải nhắc nhở A Lôi. A Lôi thuần khiết quá dễ dàng tin người khác. Hai người
này nhìn thế nào cũng không giống với người tốt.
Tu Tư đi ở phía sau âm thầm nói. Hắn biết hiện tại cho dù vạch trần hai người
này, lấy tính cách của A Lôi khẳng định cũng sẽ không từ chối trao đổi với bọn
họ. Vậy chờ sau này âm thầm nhắc nhở sẽ tốt hơn.
– Hừ hừ, không quan tâm các ngươi muốn làm gì, cũng đừng mơ được như ý
nguyện. Ở trong Phiêu Phong Thành, người thờ phụng Hoàng hậu nương nương cũng
không ít. A Lôi nhân khí cũng rất cao. Lại nói, nàng còn có một sư phụ lợi hại
lại dễ phát điên. Còn có một Đạt Mộc gia gia rất chiếu cố chúng ta.
Tu Tư lại thầm nói, nhưng rất nhanh chân mày hắn nhíu lại, tự nói:
– Chỉ có điều hai người kia rốt cuộc muốn làm gì vậy? Hình như chúng ta cũng
không có gì khiến cho bọn họ phải để ý cả? Lẽ nào hắn có ý định gây rối đối
với A Lôi sao?
Thoáng cái, gương mặt Tu Tư trở nên thâm trầm. Hắn thấy Vu Nhai tới gần A Lôi,
cũng chỉ có một nguyên nhân như vậy.
Thật ra Vu Nhai làm vậy căn bản chỉ tùy tính phát huy mà thôi.