– Vị đại nhân này, van xin các ngài. Đây chỉ là chút tiền cuối cùng còn sót
lại của chúng ta. Nếu như cũng bị lấy mất, chúng ta sẽ không sống nổi nữa. Cầu
xin đại nhân, tha cho chúng ta.
– Ô ô ô…
– Đừng sợ, tiểu bảo bối của ta, không có việc gì đâu.
Đoàn ma tặc không chút kiêng kỵ cướp sạch của những người chạy nạn. Hỗn loạn
mới là lối ra tốt nhất của bọn họ. Bọn họ sẽ không để ý tới sự sống chết của
người khác. Hắc hắc, không biết có bao nhiêu hài cốt ở trên đường đã phải lưu
lại vì ma pháp trượng trong tay bọn họ.
– Giao ra đây, nếu không các ngươi chết ngay bây giờ… A, đúng rồi. Nam có
thể đi, nữ đều lưu lại.
– Các ngươi, các ngươi có còn vương pháp hay không?
Có vị nam nhân thoạt nhìn dáng vẻ thư sinh kêu lên.
– Vương pháp? Nơi này là địa bàn của đoàn săn ma Phong Dã chúng ta. Ở chỗ
này, chúng ta chính là vương pháp, ha ha ha!
– Đoàn săn ma, các ngươi còn là đoàn săn ma gì chứ?
– Đương nhiên là đoàn săn ma. Trước đây là săn ma thú. Hiện tại chúng ta săn
chính là người dân của đế quốc Ma Pháp, ha ha… Đúng rồi. Các ngươi là ai.
Tốt nhất không nên xen vào việc của người khác?
Đúng lúc này, thủ lĩnh đoàn săn ma Phong Dã liền phát hiện Vu Nhai và vong
linh huynh đi ngang qua, không coi ai ra gì. Hắn nhíu mày một cái. Đặc biệt
khi nhìn thấy vong linh huynh, con ngươi càng tối tăm. Chỉ có điều hắn cũng
không sợ hãi. Pháp sư vong linh cũng có kẻ mạnh có kẻ yếu. Loại ma pháp sư từ
nơi khác đến như vậy, bọn họ vốn không để vào mắt.
– Hai vị ma pháp sư đại nhân, cầu… Ách!
Người dân này dường như thấy được cứu tinh, liền muốn kêu cứu. Nhưng thời điểm
nhìn thấy vong linh huynh, tiếng kêu của bọn họ liền ngừng. Thoáng cái cục
diện trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng bước chân của hai người đang đi tới.
Ầm ầm ầm ầm…
Vừa nãy, thời điểm bọn họ phóng qua đoàn săn ma Phong Dã, ở xung quanh chỗ của
đoàn săn ma, từng cái trùy đất bỗng nhiên nhô lên khỏi mặt đất, phát ra từng
tiếng ầm ầm ầm. Dường như bởi vì âm thanh quá mức lớn, chỉ có thể mơ hồ nghe
được từng tiếng kêu thảm thiết. Cuối cùng lại một động cực lớn phát ra, sau đó
trùy đất biến mất. Khi bụi tan đi, đoàn săn ma Phong Dã vĩnh viễn biến mất
khỏi đại địa này.
Các dân thường chạy nạn mở to hai mắt, run rẩy nhìn từng thi thể lộ ra sau lớp
bụi. Vừa nãy một đoàn trưởng đoàn săn ma còn vô cùng kiêu ngạo, hiện tại chỉ
còn lại có một cái đầu là vẫn hoàn hảo, thi thể gần như đã bị trùy đất biến
thành thịt nát.
Mọi người lại nhìn qua lớp bụi mù, vẫn có thể thấy rõ hai thân ảnh đi tới.
Hiện tại không có người nào nhìn về phía ma pháp sư vong linh kia nữa, mà nhìn
ma pháp sư hệ thổ. Tất cả đều do là một mình hắn làm ra…
Ực ực.
Sau khi nặng nề nuốt nước miếng một cái, các bình dân vội vàng nói:
– Đi, đi nhanh lên. Mau rời khỏi đây…
– Mụ mụ, chúng ta không cần đi cảm ơn hai người đã cứu chúng ta sao?
Tiểu hài tử rất ngây thơ nói.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
– Cảm ơn cái gì mà cảm ơn cái gì? Bọn họ còn đáng sợ hơn cả đám ma tặc vừa
rồi. Đó chính là ma pháp sư vong linh. Đúng vậy, đi cùng ma pháp sư vong linh
quả nhiên cũng không phải là dạng tốt lành gì. Thật đáng sợ.
Vị mụ mụ kia nói.
– Nhưng bọn họ đã cứu chúng ta.
– Không. Bọn họ chẳng qua là giết người mà thôi. Chỉ có điều chúng ta quá
yếu. Bọn họ xem thường chuyện giết chúng ta.
Bên cạnh, vị đại thúc nào đó nói. Sau đó mọi người vội vàng rời đi. Nhân sinh
quan của tiểu hài tử cũng chậm rãi thành hình.
– Vong linh huynh, ta có thể hiểu được sự cô độc của huynh.
Vu Nhai đương nhiên có thể nghe được lời những dân thường chạy nạn nói chuyện
với nhau. Hắn không nhịn được thoáng cười. Vong linh huynh cũng lộ ra nụ cười
khó coi:
– Như vậy không phải tốt hơn sao? Chúng ta có thể tùy ý giết người. Lăn lộn
ra chút danh khí, lại không có người nào đến kết thân với chúng ta.
– Nói cũng phải. A, huynh xem ma pháp hệ thổ ta vừa ra tay thế nào?
– Ừ, hơi cường đại một chút. Hơn nữa không cần đọc ma pháp chú. Thoạt nhìn
thực sự không tầm thường. Dùng cách nói của ngươi, hình như có chút rất phách
lối.
Vong linh huynh chỉ điểm nói. Vu Nhai khẽ nhíu mày, bắt đầu nghiên cứu.
Đúng vậy, hắn có thổ đạo thành thần, thành tựu lực lượng thần đạo, đã có thể
giống như ma pháp sư huy động nguyên tố thiên địa. Chỉ có điều hắn học không
theo hệ thống, sử dụng rất cổ quái, cũng không có cách nào phát ra ma pháp cao
giai khủng khiếp như ma pháp sư. Hắn chỉ có thể phát ra vài ma pháp rất đơn
giản. Ví dụ như trùy đất vừa rồi. Nhưng hắn thành tựu đạo thần, mặc dù là ma
pháp đơn giản ở trong tay hắn uy lực cũng rất khủng khiếp.
Ma pháp sư Thần cấp trên phương diện huy động và lợi dụng nguyên tố, Thần Binh
Sư trăm triệu lần cũng không theo kịp.
Nếu Vu Nhai và vong linh huynh muốn dung nhập đế quốc Ma Pháp, ma pháp là điều
không thể thiếu. Bởi vậy cũng mượn một vài người, rèn luyện thủ pháp ma pháp
khiến mình thoạt nhìn giống ma pháp sư hơn một chút…
Cứ như vậy, Vu Nhai và vong linh huynh một đường chậm rãi đi tới, giống như
đang thưởng thức phong cảnh. Nếu như gặp phải đoàn ma tặc nào đó, sẽ thuận
tiện giải quyết. Bọn họ cũng không hỏi nhiều về chuyện của Nguyệt Lâm Sa. Bọn
họ giống là một đôi m pháp sư buồn chán lữ hành.
A, ở trong mắt rất nhiều người, bọn họ giết người không phải là để cứu người,
chỉ thuận tiện khiến vong linh pháp sư kia thu thập them một vài vong linh mà
thôi. Dần dần, khi bọn họ rời khỏi tỉnh Phong Vụ, tới tỉnh Phiêu Phong, đã có
chút danh tiếng khí được người ta gọi là “Vong Thổ Song Sát”.
Nhưng không hơn. Bởi vì bọn họ chẳng qua là hai viên đất nhỏ trên thế giới hỗn
loạn. Ở trong thế giới như vậy, thứ không thiếu nhất chính là anh hùng và kẻ
mất mạng. Trong mắt của cao thủ chân chính, hai người bọn họ vẫn còn rất non.
Tỉnh Phiêu Phong, ở phía đông bắc đế quốc Ma Pháp, là một trong những tỉnh lớn
nhất của đế quốc Ma Pháp. Phía đông có một phần nhỏ địa phương tiếp giáp với
Bách Tộc Loạn Địa. Phía bắc tiếp giáp với ba tỉnh Phiêu Tuyết, Hàn Phong và
Băng Lôi. Phía tây nam lại tiếp giáp với hai tỉnh Lôi Vực và Quỷ Viêm. Phía
đông nam chính là tiếp giáp tỉnh Phong Vụ.
Mục đích của chuyến đi này của Vu Nhai chính là Phiêu Phong Thành của tỉnh
Phiêu Phong. Phiêu Phong Thành cũng là thành thị lớn nhất ở phía đông đế quốc
Ma Pháp.
Nguyệt Lâm Sa cùng đoàn ủng hộ công chúa của nàng chính là mất tích từ Phiêu
Phong Thành.
Trước đây, Nguyệt Lâm Sa chính là truyền tống từ Ma Pháp Đế Đô đến Phiêu Phong
Thành, chuẩn bị từ Phiêu Phong Thành truyền tống đến Bách Tộc Loạn Địa. Không
phải bởi vì biên cảnh Bách Tộc Loạn Địa không có truyền tống trận, mà là
truyền tống trận này cũng không lớn, không thể chứa hết cả nàng và đoàn ủng hộ
công chúa. Nàng chỉ có thể dừng lại ở thành lớn Phiêu Phong Thành tại phía
đông đế quốc Ma Pháp trước. Nhưng không nghĩ tới, nàng dừng lại ở đây liền
biến mất.