Trong nháy mắt, hai mươi Thánh cấp đỉnh phong mặc vào Thí Thần Thiên Vương
Giáp. Đây là thứ có thể khiến cho bọn họ có cơ hội sống sót. Rất nhanh bọn họ
đã mặc xong. Sau đó bọn họ cứ như vậy cầm độc dược ra chiến trường.
– Nhất định phải sống sót.
Sau khi các cao thủ và Tộc Vương rời đi, trên mặt Ngọc Vấn Hiền mới lộ ra vẻ
mệt mỏi. Vừa rồi, hắn phải giả vờ bình tĩnh. Dưới tình huống Vu Nhai không có
ở đây, hắn chính là quân tâm, tuyệt đối không thể có một chút khiếp nhược nào.
– Ai, trận chiến này có thể thắng sao?
Mượn kiếm huynh chậm rãi từ sau trướng đi ra.
– Không biết. Phải xem ý của ông trời thế nào.
Chỉ có thời điểm Ngọc Vấn Hiền đối mặt với Mượn kiếm huynh và các kỵ sĩ lúc đó
tham gia Huyền Thần Điện Thánh Hội mới có thể lộ ra biểu tình thật sự. Bởi vì
những người này đều là huynh đệ tỷ muội, đều có thể hiểu được hắn. Không quan
tâm thắng hay thua, không quan tâm sống hay chết, bọn họ đều sẽ lặng lẽ đứng ở
cùng một trận chiến:
– Chúng ta còn có Thí Thần quân. Nếu mất đi hai mươi Thánh cấp đỉnh phong,
chúng ta vẫn dùng Thí Thần quân để đền bù!
– Đi thôi. Chúng ta đi ra ngoài xem thử một chút. Bất kể thế nào cũng không
thể trốn tránh!
– Ha ha, ngươi xem ta giống người trốn tránh sao? Tàn khốc hơn nữa cũng phải
cùng nhau gánh vác.
Ngọc Vấn Hiền cười ha ha. Có thể đoán được, lát nữa cuộc chiến sẽ tàn khốc tới
mức nào, sẽ chết bao nhiêu người. Nhưng Ngọc Vấn Hiền phải đi ra ngoài, đối
mặt với sự thật tàn khốc như vậy. Chính mắt nhìn thấy người hắn chỉ huy đổ
máu. Hắc, người chỉ huy, có đôi khi sẽ cảm thấy máu của chiến hữu trên chiến
trường dường như do đích thân hắn chém vậy. Cảm giác này lòng đau như đao cắt.
Nhưng hắn lại phải trấn tĩnh.
Ầm. . .
Thời điểm bọn họ đi ra khỏi soái doanh, cuộc chiến Thần cấp đã bắt đầu. Sáu gã
Thần Tướng thêm hai mươi Thánh cấp đỉnh phong đấu với mười Thần Tướng Cổ Duệ.
Cùng lúc đó, phía dưới, các chiến sĩ Bách tộc vừa trải mấy ngày đêm đại chiến
cũng không có cách dừng lại. Bởi vì phía bên Lam Thương Tử đã thấy hai mươi
Thánh cấp đỉnh phong rời khỏi chiến trường cấp Thần Tướng phía dưới. Đây là cơ
hội của hắn.
Lam Thương Tử cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức phát động tổng tiến công. Hắn
cũng muốn mượn cơ hội này khóa chặt Ngọc Vấn Hiền.
– Đi thôi. Cuộc chiến Thần cấp đã bắt đầu. Tiếp đó có thể ngăn cản Cổ Duệ
quân hay không là phụ thuộc vào chúng ta.
Trên chiến trường, Vũ Qua còn đang đánh nhau kịch liệt, đột nhiên quát lớn một
tiếng. Bọn họ đã sớm hiểu rõ kế hoạch của Ngọc Vấn Hiền. Sau khi hai mươi vị
Thánh cấp đỉnh phong rời khỏi chiến trường, việc ngăn cản lực lượng Cổ Duệ
Thánh cấp chính là nhiệm vụ của bọn họ và cao thủ Thánh cấp còn lại.
Hai bên mặt Vũ Qua đều có vết sẹo dài. Đây chính là dấu ấn trong nửa năm qua.
Thực lực của hắn cũng đã sớm đạt được Thánh Binh Sư. Rèn luyện dưới cuộc chiến
tranh như vậy, chỉ cần là người còn sống sót đều rất đáng sợ. Hiện tại, so với
thực lực chỉnh thể của đại lục Thần Huyền mười năm trước, sợ rằng đại lục Thần
Huyền đã lật mình không biết bao nhiêu lần. Tất cả là bởi vì chiến tranh, bởi
vì cuộc chiến chủng tộc, bởi vì bọn họ phải sống.
Thí Thần quân cũng không cần nhiều kế hoạch rèn luyện như ở Bắc Đấu lúc trước
nữa. Chiến trường chính là nơi rèn luyện tốt nhất. Có vài người khi mới bắt
đầu không có cách nào hoàn toàn phát huy được tác dụng của Thí Thần Giáp,
nhưng chỉ cần lên chiến trường, trong mấy người khẳng định sẽ thuận buồm xuôi
gió.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Đương nhiên, Thí Thần quân không phải dựa vào võ lực cá nhân, mà là thực lực
chỉnh thể.
– Giết!
Tư thế Nghiêm Sương cũng càng oai hùng hiên ngang. Chính nửa năm chiến tranh
khiến cho nàng dính chút phong trần, lại khiến cho nữ tướng quân nàng càng
tăng thêm mị lực.
Độc Cô Cửu Diệp vẫn mang theo loại khí chất nho nhã, nhưng trong sự nho nhã
lại có kiếm khí ép người. Hắn được gọi là nho kiếm. Trong năm vị đoàn trưởng
Thí Thần, thực lực cá nhân hắn cũng là mạnh nhất;
Nguyệt Cổ lại khác hẳn Độc Cô Cửu Diệp. Hắn mất đi khí chất vốn có, thú tính
dường như bị hắn ép ra hoàn toàn, trở nên nghiêm túc, uy mãnh, trong mắt lộ ra
tính sói.
Cuối cùng mới là Tuyết Đế Nhi. Nàng trổ mã trở nên quyến rũ hơn, là nhân vật
Thần cấp trong nữ quân. Nhưng biết quan hệ giữa nàng và Vu Nhai đại đế dường
như có chút không minh bạch. Mọi người cũng chỉ có thể lặng lẽ dừng lại ở nữ
thần, không dám có tâm tư gì khác. Tuyết Đế Nhi cũng nhanh chóng trưởng thành.
Bây giờ nàng cảm giác cuộc sống của mình trước đó mới ấu trĩ tới mức nào. Nàng
không chỉ phải chịu áp lực trên chiến trường, còn lo lắng cho Vu Nhai và nãi
nãi. Dưới hai áp lực đồng thời, nàng không muốn trưởng thành cũng khó. Hiện
tại nàng mới có tư cách làm nữ vương Tinh Linh chân chính.
Năm quân đoàn Thí Thần giống như một con rồng dài màu đen xông về phía vị trí
Ngọc Vấn Hiền chỉ định. Đương nhiên, trong quân Thí Thần, Tuyết Đế Nhi phần
lớn chỉ đánh xa. Trên phương diện hành động, bọn họ có thể tụt lại phía sau.
– Chúng ta cũng lên đi!
Ở trong một góc tối, truyền đến giọng nói quen thuộc của Dạ Tình. Ở bên cạnh
nàng chính là đám trăm người Vu Tiểu Dạ, Độc Cô Cửu Tà và Độc Cô Cửu Huyền.
Bọn họ đều là những thiên tài tinh anh xuất hiện trong quân Thí Thần trong nửa
năm qua. Yếu nhất cũng là Thiên cấp đỉnh phong. Hiện tại bọn họ đều mặc khôi
giáp đặc biệt của quân Thí Thần, nhưng bọn họ lại không phải là người trong
năm quân đoàn Thí Thần.
Hiện tại bọn họ thuộc là… Thí Thần Ám Quân!
– Đi thôi. Các ngươi đừng quên, nhất định phải sống. Nếu như Vu Nhai nhìn
thấy các ngươi chết, nhất định sẽ phát điên.
Lúc này Độc Cô Cửu Tà đã thu hồi bộ dạng bất cần đời trước đây, quay lại nhìn
các nàng Vu Tiểu Dạ trịnh trọng nói.
Nếu nói người trong quân đoàn Thí Thần, người tiến bộ nhanh nhất thuộc về Độc
Cô Cửu Tà và Vu Tiểu Dạ. Không ngờ bất tri bất giác bọn họ đã đạt tới thực lực
Thánh Binh Sư lục đoạn. Sau đó mới là Dạ Tình và Độc Cô Cửu Huyền. Bọn họ đều
đạt tới Thánh Binh Sư bốn đoạn. Trong đó, tren phương diện thiên phú, Dạ Tình
vẫn kém nhiều. Nhưng nàng từng song tu với Vu Nhai. Tuy Thôn Thiên Kiếm Linh
đã từng nói qua, tác dụng pháp quyết song tu này không quá lớn, nhưng vẫn nhận
được sự ảnh hưởng. Hơn nữa nàng cũng tu luyện rất liều mạng, giống như muốn
lùi một bước sau đó đột nhiên đánh trả đối phương vậy.
Vốn kiêu ngạo về dáng vẻ kiều diễm của mình, nàng tuyệt đối không muốn tụt lại
quá nhiều so với những nữ nhân của Vu Nhai. Nàng cũng không muốn làm bình hoa.
– Yên tâm đi. Chúng ta nhất định sẽ sống sót. Bất kể có chuyện gì xảy ra đi
nữa.
Dạ Tình và Vu Tiểu Dạ đều gật đầu. Sau đó mọi người rất nhanh đã biến mất khỏi
góc tối đó. Tất cả chia làm bốn tổ tách ra. Thời điểm bọn họ lại xuất hiện,
ngoại trừ quân đoàn của Tuyết Đế Nhi ra, bọn họ đã dung nhập vào bốn quân đoàn
lớn Thí Thần. Tuy rằng dung nhập, nhưng bọn họ cũng độc lập.
– Hắc, dân Cổ Duệ, ngươi tên là Mộc Văn sao? Ngươi còn kiêu ngạo cái rắm.
Ngươi đã chết.