Vu Thuấn và hoàng hậu hiện tại đã quen chỗ, dần dần khống chế Lục Thiên Thần
Ấn, cũng không rảnh chỉ điểm hắn nữa, càng không có truyền thừa gì đó. Nói
cách khác, chuyện Lục Thiên Sát Trận, Vu Nhai tạm thời phải dựa vào chính hắn
tự lĩnh ngộ, tự học. Đương nhiên, hiện tại thực lực Vu Nhai đã không kém Vu
Thuấn trước lúc dung nhập Lục Thiên Thần Ấn nhiều lắm. Chỉ có điều, về nền
tàng còn chưa vững chắc mà thôi.
– Cuối cùng đã ra ngoài. Đi thôi. Tạm thời tìm một nơi có người hỏi thăm tình
hình một chút rồi nói sau.
Sau khi hai người ra ngoài, không hề dừng lại, tiếp tục xuất phát. Phương
hướng rõ ràng là thị trấn Hồng Phong nơi trước đây Vu Nhai đã từng đi ngang
qua. Thật ra rừng rậm Tinh Linh cũng gần, nhưng Vu Nhai cũng không biết bên
trong rừng rậm Tinh Linh còn có người ở hay không. Bởi vì cuộc thần chiến
trước đó, tất cả đã rút lui.
Để không lãng phí thời gian, Vu Nhai chỉ có thể lựa chọn thị trấn Hồng Phong.
Thật ra ở xung quanh Lục Thiên Sát Trận cũng là có người, hơn nữa nhân số
không ít. Tất cả đều muốn tận mắt nhìn thấy kỳ tích ngăn cản bảy kiếm Kinh
Thiên. Nhưng phạm vi các Lục Thiên Sát Trận rất lớn. Bọn họ không phát hiện ra
đám người Vu Nhai cũng rất bình thường, Vu Nhai đi ra lại không có động tĩnh
gì lớn.
Thị trấn Hồng Phong, rừng Hồng Phong vây quanh trấn nhỏ dành cho người thám
hiểm ở phía dưới. . .
– Hai vị tuấn nam mỹ nữ, nhất định là thiên tài trẻ tuổi mới từ gia tộc lớn
đi ra rèn luyện đúng không? Tại hạ Lộ Đại Xung, đối với kỳ tích sát lục chi
địa có thể nói là rõ như lòng bàn tay. Đối với cuộc chiến đấu ở Vu Đế Vương
gia trước đây cũng tận mắt nhìn rõ, có thể giải thích cặn kẽ cho các vị. Đương
nhiên, thị trấn Hồng Phong quán nhà ai không tốt, quán nhà ai chu đáo nhất, ta
cũng biết rất rõ ràng.
Lúc này thị trấn Hồng Phong đã lớn hơn gấp mấy lần. Chủ yếu là nơi này ở gần
nơi được gọi là kỳ tích sát lục chi địa của Bách tộc. Người tới xem đặc biệt
rất nhiều. Trong đó bao gồm rất nhiều thiên tài trẻ tuổi đi tới lịch luyện.
Cuộc chiến tranh bắt đầu, các thanh niên không thể lại tiếp tục làm đóa hoa ở
trong nhà ấm nữa. Hiện tại không quyết tâm để cho bọn họ ra ngoài, tương lai
có khả năng sẽ chết thảm hại hơn.
Thị trấn Hồng Phong cũng không phải là tiền tuyến, không có chiến sự gì. Mọi
chuyện đã qua nửa năm, tự nhiên sẽ không bị ảnh hưởng.
Vu Nhai và Thủy Tinh vừa tiến vào, có một nam tử trung niên bộ dạng rất đê
tiện, tốc độ giống như sử dụng “Thánh đạo phong” xông lại, nhìn hai người giải
thích thật nhanh. Những người tốc độ chậm hơn hắn đều đấm ngực giậm chân. Rất
hiển nhiên, Vu Nhai và Thủy Tinh bị người ta xem thành con dê béo. Quả thực,
các thanh niên từ trong gia tộc đi ra lịch luyện cũng khiến cho rất nhiều
người “Giết dê béo” buôn lớn bán lời.
– Vu Đế Vương gia?
Vu Nhai trợn trừng mắt. Thật ra Vu Nhai cũng nhận thấy sự phồn vinh ở đây,
trong lòng có chút thả lỏng. Nếu như Ngọc Vấn Hiền chiến bại, ở đây sẽ không
có cảnh tượng như vậy, mà là dân Cổ Duệ.
Nhưng Vu Đế Vương gia là gì vậy? Lẽ nào mới nửa năm đã đổi Vương gia? Vậy Bách
Tộc Vương như mình để làm cảnh sao?
– Thế nào, ngươi ngay cả Vu Đế Vương gia cũng không biết sao?
Nam tử trung niên lộ vẻ khó có thể tin được. Sâu trong mắt hắn lại cho rằng
đây là hai con dê béo rất lớn. Dê béo cái gì cũng không hiểu. Hắn vội vàng
nói:
– Chính là Vu Nhai đại đế của chúng ta, đại đế Cổ Ma, Bách Tộc Vương, Vu Nhai
các ngươi chưa nghe nói qua sao?
– Ách. . .
Vu Nhai ngẩn người một lát. Hóa ra đang nói về mình. Thủy Tinh ở bên cạnh cố
nén cười nói:
– Đại đế Cổ Ma đại đế Cổ Ma, Bách Tộc Vương Bách Tộc Vương, tại sao lại gọi
là Vu Đế Vương gia. Cũng có phần không được tự nhiên.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
– Cái này các ngươi cũng không biết sao? Theo lời đồn đại, Vu Đế Vương gia
thật ra là phải xưng đế. Hiện tại liên minh bách tộc đều hoàn toàn nằm ở trong
lòng bàn tay của ngài. Nhưng ngài lại nhớ tình bạn cũ, mới nhận thụ phong Bách
Tộc Vương từ đế quốc Huyền Binh, bởi vậy gọi là Vu Đế Vương gia.
Nam tử trung niên giải thích thật nhanh, ý tứ chính là liên minh bách tộc
chính là một quốc gia. Bách Tộc Vương chẳng qua là giả mà thôi.
Chắc hẳn tất cả mọi người đều hiểu rõ Vu Nhai không phải niệm tình xưa gì.
Chẳng qua chỉ tạm thời không xưng đế mà thôi. Chỉ có điều đại anh hùng, đương
nhiên phải có mặt mũi, tất nhiên phải trọng tình trọng nghĩa.
– Hóa ra là như vậy. Được rồi, những thứ này là của ngươi. Nói cho ta biết về
tình hình của Bách tộc trong nửa năm qua.
Vu Nhai gật đầu. Hắn lười tiếp tục nghe những lời đồn đại như vậy. Sớm biết
tình hình bây giờ, sớm ra tay chuẩn bị.
Lộ Đại Xung rất nhanh liền nhận lấy kim tệ do Vu Nhai ném tới, hai mắt sáng
lên.
Dê béo, tuyệt đối là dê béo. Đám người xung quanh cũng nhìn qua, thật sự muốn
xông tới giết chết hắn. Lộ Đại Xung cũng sẽ không nhường cơ hội như vậy cho
người khác. Hắn vội vàng kể. Dĩ nhiên chính là nói đến chuyện Vu Đế Vương gia
lợi hại thế nào. Đáng tiếc hắn lại bị Vu Nhai cắt lời.
– Ngọc đại soái thực sự lợi hại. Ngăn cản thiên tài Lam Thương Tử dân Cổ Duệ
thần tộc Lam Sương ở bên ngoài. Thậm chí đoạt lại tuyến phòng ngự thứ nhất của
Bách tộc. Mỗi cuộc chiến tranh đều có thể gọi là kinh điển, càng vận dụng linh
hoạt các lực lượng thiên cấp. Ai, ta nghĩ hiện tại sợ rằng ruột đế quốc Huyền
Binh cũng hối hận? Không ngờ ném đi thiên tài quân sự như vậy. Nhất là có Bạch
lão sư thần bí kia, trên phương diện tin tức tình báo và âm mưu quỷ kế tuyệt
đối không có người nào có thể địch nổi, đùa giỡn khiến quân Cổ Duệ phải chạy
quanh. Còn có quân Thí Thần, quá mạnh. . .
Lộ Đại Xung vội vàng giải thích. Cũng không thể bị người đoạt mất mối kinh
doanh.
Sau khi Vu Nhai và Thủy Tinh nghe xong mấy điều này, bọn họ không nhịn được
liếc mắt nhìn nhau, thầm thở phào nhẹ nhõm. Ngọc Vấn Hiền và Mượn kiếm huynh
quả nhiên đều rất lợi hại. Trong vòng nửa năm vẫn có thể khống chế cục diện.
– Chỉ có điều lợi hại thì lợi hại, nhưng không biết tới bao giờ Vu Đế Vương
mới có thể lại xuất hiện. Hiện tại có người nói Ngọc đại soái chỉ có thể sử
dụng từng cuộc chiến thắng để ổn định quân tâm. Dù vậy vẫn còn có vài điều
không đè ép được. Không có cách nào. Hiện tại chỉ có thể phát động một trận
đại chiến. Trong trận đấu võ ba ngày trước, có người nói lần này Ngọc đại soái
muốn hoàn toàn nắm lấy toàn bộ Bách Tộc Loạn Địa, đánh tới vương quốc Lạc
Thiên . . .
Trong lòng Vu Nhai và Thủy Tinh lại thoáng trầm xuống. Đúng vậy, không có
người đứng đầu, không có Thần trưởng lão, cuộc chiến này quá khó khăn.
– Bây giờ còn đang đánh sao?
Vu Nhai hỏi.
– Đúng vậy. Một trận chiến phản kích chiến. Chỉ cần có thể thắng, liên minh
bách tộc có thể ổn định một thời gian.
Lộ Đại Xung vẫn rất lợi hại, không ngờ lại biết được nhiều tin tức tình báo
như vậy:
– Chỉ có điều, muốn thắng trận này sợ rằng không mấy dễ dàng. Chiến lực cao
tầng của Bách tộc quá ít.