Thủy Tinh là thiên tài đã vượt qua mình. Đặc biệt là sau khi nàng được hoàng
hậu tiền bối hướng dẫn. Nhưng nàng vẫn thể bì kịp với tiểu tử này.
Thiên tài sinh ra cùng một thời đại với hắn, con mẹ nó, thật đúng là bi ai. So
với thời đại của mình và Độc Cô Chiến Phong còn bi ai hơn.
– Hắc hắc, Đan cha, ngài không có việc gì, thật sự quá tốt.
Trong nháy mắt Vu Nhai không còn bộ dạng lạnh lùng cay nghiệt và sát ý nồng
đậm như trước đó nữa. Hắn bộ dạng dường như rất thân quen, muốn kề vai sát
cánh cùng Đan Đạo Hùng. Lâm Mộc Phong và Minh bà bà không nói gì.
Tiểu tử này sao đổi sắc mặt còn nhanh hơn cả mình lật sách vậy? Hơn nữa vẻ mặt
ngươi làm gì có chút nào giống phong thái của cao thủ, làm gì có chút bộ dạng
nào của một đại đế Cổ Ma?
– Đan cha cũng để cho ngươi gọi sao?
Đan Đạo Hùng trợn trừng hai mắt, hình như muốn nổi giận.
– Ách, vừa rồi ngài không phải xưng là lão tử của ta sao? Đương nhiên chính
là cha.
Vu Nhai trợn trừng mắt, không nhịn được nhìn về phía Thủy Tinh. Thủy Tinh lại
trừng mắt với hắn một cái, dường như đang nói, tên xấu xa nhà ngươi, trong
thời điểm sinh tử cũng không thể nghiêm túc một chút hay sao? Hại người ta lo
lắng bấy lâu.
Đan Đạo Hùng có phần sững sờ, chợt không biết nên nói như thế nào. Vừa rồi
chẳng qua quen miệng xưng là lão tử có được không? Hơn nữa cũng chiếm tiện
nghi của ngươi. . . Mẹ nó, có vẻ như lão tử ở trước mặt tiểu tử này tự xưng
lão tử đã bị tiểu tử Vu Nhai này chiếm tiện nghi. Mặt đen lại, Đan Đạo Hùng
nói:
– Dù sao lão tử cũng đã nói, chỉ cần ngươi có thể sống sót dưới Kinh Thiên
Nhất Kiếm, sẽ xem như thừa nhận quan hệ giữa ngươi cùng Tinh Tinh.
– Ha hả, được rồi được rồi. Cả nhà các ngươi đừng ở trước mặt chúng ta nói
những chuyện khiến chúng ta đố kỵ như vậy nữa. Nhanh chóng truyền tin tức Vu
Nhai sống sót trở về cho mọi người rồi nói sau.
Lâm Mộc Phong cũng vui mừng. Chỉ có điều, hắn vẫn nghĩ đến các lão gia hỏa còn
đang ở dưới lòng đất của Thú Đằng Vương Thành. Hiện tại sợ rằng bọn họ đều
đang sốt ruột chờ đợi. Nửa năm qua, trải qua hoạn nạn bọn họ đã thiết lập một
tình hữu nghị bền vững. Dường như bọn họ đã trở lại thời kỳ còn trẻ tuổi. Tuy
rằng buồn khổ, nhưng bên trong tràn ngập sự chân tình.
Trước đó, thời điểm đại lục còn chưa loạn. Bọn họ đều là những cao thủ sống
cuộc sống buồn chán. Hiện tại làm gì còn cảm giác buồn chán nữa.
Thậm chí thời điểm nhàm chán, các Thần Tướng Bách tộc còn có thể theo Đan Đạo
Hùng học các loại vũ kỹ, hoặc trao đổi kinh nghiệm tu luyện với nhau. So với
nửa năm trước, hiện tại bọn họ cũng đã cường đại hơn một chút. Bất kể thế nào,
có tiến bộ là chuyện tốt.
Cứ như vậy, mấy người dưới sự hướng dẫn của Vu Nhai tiến về phía Thú Đằng
Vương Thành.
Bởi vì sát trận rừng đá không còn lợi hại như vốn có, đối với Vu Nhai mà nói,
tất nhiên không thành vấn đề. Rất nhanh bọn họ đã trở về Thú Đằng Vương Thành.
Mà khi các Thần Tướng Bách tộc nhìn thấy Vu Nhai, tất nhiên lại là cảnh tượng
kích động lòng người.
– Đúng rồi Vu Nhai, hiện tại tình hình bên ngoài thế nào?
Sau khi kích động qua đi, tất cả mọi người vẫn hỏi về chuyện quan tâm nhất.
– Ta cũng không biết. Ta cũng ở chỗ này nửa năm.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Vu Nhai nở nụ cười khổ. Đang lúc mọi người đờ đẫn, hắn lại nói sơ qua một chút
về tình hình sau khi hắn đỡ được bảy kiếm Kinh Thiên. Bao gồm cả chuyện sau
khi Đông Phương Thần Thông tới truyền lệnh. Vu Nhai cũng giải thích nguyên
nhân mình tạm thời tiếp nhận danh hiệu “Bách Tộc Vương”. Khi biết Vu Nhai chỉ
tiếp nhận danh hiệu, trên thực tế đế quốc Huyền Binh cũng không quản được hắn,
các Thần Tướng Bách tộc cũng biểu thị mình đã hiểu.
Nếu như là nửa năm trước, có thể bọn họ sẽ có phần khó tiếp nhận, thậm chí sẽ
nhảy ra phản đối.
Nhưng ở chỗ này nửa năm, bọn họ cũng buông xuống sự cao ngạo của các loại
chủng tộc và cấp Thần Tướng. Bởi vì trên thực tế bọn họ thật sự không mạnh.
Bọn họ chỉ có thể chấp nhận. Cho dù Vu Nhai thật sự là “Bách Tộc Vương”, thật
sự chịu sự khống chế đế quốc Huyền Binh cũng không có gì đáng nói. Ở thời đại
này, không nghe theo cường giả chính là chết, có thể sẽ bị diệt tộc, bọn họ
không có sự lựa chọn nào khác.
Huống chi, bất kỳ ai cũng không thể nói rõ được kế tiếp đại lục Thần Huyền sẽ
phát triển theo triều hướng nào.
Dù sao, bọn họ đã nhận định Vu Nhai có thể ngăn cản được bảy kiếm của Kinh
Thiên. Tuy rằng lúc đó bọn họ trốn dưới đất, nhưng lấy lực lượng tinh thần cấp
bậc Thần Tướng của bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng sự khủng khiếp của bảy
kiếm Kinh Thiên bên ngoài. Vu Nhai lại đỡ được. Cho dù là mượn sát trận, nhưng
nếu là người khác, sẽ có Lục Thiên Sát Trận để có thể mượn sao? Mượn lực có
đôi khi cũng phải có thực lực.
Theo Vu Nhai, có thể khiến cho chủng tộc có cơ hội tồn tại lớn hơn. Như vậy là
đủ rồi.
Ngay cả Ứng Phượng Thiên của Thú Đằng tộc cũng không dám có tâm tư gì.
Sau đó, dĩ nhiên chính là nói tới tình hình hắn tiến vào trong sát trận, bắt
đầu tu luyện sát trận. Sau khi các Thần Tướng Bách tộc nghe xong, lại cảm thán
một hồi.
Bọn họ đã lĩnh hội qua sát trận rừng đá. Mà ở phía ngoài sát trận rừng đá này
là “Dãy núi sát trận”, “sát trận cung điện” gì đó còn đáng sợ hơn? Điều càng
đáng sợ hơn nữa chính là Vu Nhai không ngờ chỉ dùng nửa năm đã đi ra ngoài?
Ở phía sau, Lâm Mộc Phong lại đúng lúc kể lại cảnh Vu Nhai một mình chém giết
ba gã Thần Tướng Cổ Duệ trước đó. Các Thần Tướng Bách tộc mỗi người tất nhiên
lại kinh ngạc đến ngây người.
Thiên phú của Vu Nhai đại đế thật sự quá khủng khiếp. Trước đó, Vu Nhai ép
Bách tộc bọn họ thừa nhận hắn là đại đế Cổ Ma. . . Ép quá tốt. Hiện tại đối
với các loại quỷ kế âm hiểm của Vu Nhai trước đó, bọn họ chỉ có thể tâm phục
khẩu phục.
– Các vị, nếu sát trận ở đây kinh khủng như vậy, diện tích lại rộng như vậy,
các ngươi cảm thấy sau này liên minh bách tộc chúng ta nên xây đô thành ở phía
trên này sẽ thế nào không?
Kể xong những chuyện từng trải qua, Vu Nhai đột nhiên lại cười nói với các
Thần Tướng. Ngay lập tức, mắt các Thần Tướng liền sáng lên, nhìn Lục Thiên Sát
Trận phía ngoài giống như đang nhìn một thiếu nữ xinh đẹp đang loã thể.
Đúng vậy, muốn cải tạo Lục Thiên Sát Trận thành đô thành của liên minh bách
tộc còn cần một chặng đường rất xa phải đi. Chí ít, hiện tại không có khả năng
tới nói. Bởi vì trên phương diện sát trận, Vu Nhai vẫn chưa đủ cường đại.
Mặc dù hiện tại hắn muốn dẫn các Thần Tướng rời khỏi sát trận này cũng cần một
khoảng thời gian, cần phải cẩn thận.
– Đi thôi. Các ngươi tạm thời tiến vào trong tiểu thế giới Binh Linh, sau đó
ta trực tiếp dẫn các ngươi ra ngoài.
Sau khi hàn huyên sơ qua một chút, tất cả mọi người vẫn quyết định sớm rời
khỏi nơi này. Mọi người đều muốn biết tình hình bên ngoài thế nào.
Vu Nhai nói xong, đưa mắt nhìn lướt qua các Thần Tướng trước mặt.