Mình chỉ dựa vào thân thể sẽ bị đánh chết. Cũng giống như kiếm thứ nhất, hắn
đã cảm nhận được lực lượng kinh khủng kia.
– Chỉ có thể sử dụng Huyền Binh Điển sao?
Vu Nhai thì thào tự nói. Sau khi hắn từ trong tiểu thế giới Binh Linh lá chắn
đại địa ra ngoài, đạo kiếm quang thứ hai cũng theo đó mà tiêu tán. Hắn lại ở
chỗ sâu nhất trong khe nứt tối tăm, vẫn như trước, phải tiếp tục xông ra cùng
Chân Thần giằng co. Nói thật ra, hắn đã hạ quyết tâm, trực tiếp thu lá chắn
đại địa vào trong cơ thể.
Thời điểm khi hắn lại đứng ở dưới tầng mây do Kinh Thiên Nhất Kiếm ngưng tụ
ra, trong tay đã không cầm Huyền Binh nào khác. Dường như hắn muốn lấy thân
thể đơn bạc tới đối đầu với thiên địa vậy.
– Đòn thứ hai, không ngờ Vu Nhai còn chưa chết.
Đám người Đông Phương Thần Thông và Trương Tả đã chạy đến trên một ngọn núi
cao phía xa quan sát. Tuy rằng khoảng cách rất xa, thậm chí bọn họ cuối cùng
vẫn không dám huy động lực lượng vào thị lực để quan sát. Vu Nhai cũng chỉ là
một điểm đen nhỏ mà thôi. Bọn họ không nhìn thấy thân thể và mặt Vu Nhai,
nhưng ít ra cũng biết tình hình chiến đấu thế nào. Bọn họ hiện tại đừng nói là
đến gần điểm quan sát, cho dù sử dụng linh giác cảm ứng cũng không dám.
Vẫn là câu nói kia, áp lực Kinh Thiên Nhất Kiếm cho bọn họ quá lớn. Hai kiếm
vừa nãy, nếu như bọn họ đổi vị trí cho Vu Nhai, không có lá chắn cực lớn kia
bọn họ cũng sẽ chết rất khó coi. Đúng vậy, ngay cả Đông Phương Thần Thông gặp
phải Kinh Thiên Nhất Kiếm cũng chỉ có thể bị hủy diệt.
Bởi vậy, bọn họ đương nhiên muốn chạy xa một chút, đỡ phải để Chân Thần Kinh
Thiên Nhất Kiếm phát hiện, thuận tiện cho bọn họ một kiếm.
Vu Nhai khiến bọn họ chấn động lớn hơn nữa. Không ngờ hắn đã chặn được hai
kiếm. Đây quả thực là điều khiến bọn họ không dám tưởng tượng. Tấm lá chắn này
không phải là do hắn nhận được từ Huyền Thần Điện Thánh Hội sao? Trời ạ, không
ngờ lại quá cường đại như vậy. Nếu như Huyền Binh Điện Chủ thấy cảnh tượng như
vậy, chắc hẳn sẽ khóc lớn.
Ngay cả Đông Phương Thần Thông cũng cảm thấy kích động muốn khóc.
Đã mấy nghìn năm trôi qua, hai đại đế quốc thậm chí rất nhiều thế lực đều
không ngừng tìm kiếm phương pháp đối kháng với Kinh Thiên Nhất Kiếm. Tấm lá
chắn này có thể chống đỡ được hai lần công kích của Kinh Thiên Nhất Kiếm,
không ngờ đã ở ngay trong Huyền Thần Điện không biết bao lâu. Kết quả thật sự
không có người nào phát hiện ra điểm cường đại của nó. Bằng không giao cho
Huyền Binh Đại Đế, sợ rằng Huyền Binh Điện sẽ lập ra công lao lớn.
Đương nhiên, Đông Phương Thần Thông cũng không biết lá chắn đại địa đã được Vu
Nhai sử dụng Huyền Binh Điển sửa chữa lại. Nếu chưa từng sửa chữa, lá chắn đại
địa đương nhiên không thể ngăn cản được Kinh Thiên Nhất Kiếm. Tối đa thì biến
thành một tấm lá chắn chết rất cường đại mà thôi. Bởi vì lúc đó Thuẫn Linh gần
như đã chết.
– Còn muốn đòn thứ ba sao?
Tim Đông Phương Thần Thông đập rất nhanh. Cùng lúc đó, các thế lực lớn đều
đang cảm ứng Kinh Thiên Nhất Kiếm. Mỗi người đều quan sát cuộc chiến đấu,
nhưng không giống như Đông Phương Thần Thông, bọn họ không biết Vu Nhai có tấm
lá chắn. Tất cả chỉ cảm thấy choáng váng.
Thế nào còn có thể có kiếm thứ ba đánh xuống?
Đúng vậy. Bao gồm cả Thần Tử Điện Hạ cũng cảm thấy nghi ngờ. Theo lý thuyết,
đối phó với Bách tộc một kiếm như vậy là đủ rồi mới phải chứ?
Các thế lực lớn của đại lục Thần Huyền đưa ra các loại nghi vấn. Nhưng vẫn
không có người nào xem trọng Vu Nhai. Chỉ cần là cao thủ đều có thể cảm ứng
được uy lực của Kinh Thiên Nhất Kiếm. Có thể ngăn cản được một lần hai lần đã
là siêu cấp nghịch thiên. Còn có thể ngăn cản được lần thứ ba sao?
– Không nghĩ tới giết ngươi lại phải lãng phí ba kiếm của ta. Thôi được, vì
không để lãng phí quá kiếm thứ ba, ta sẽ chém đám người đang ẩn nấp trong cung
điện kia. A, tính mạng của bạn đồng hành, ngươi chắc không quá xem trọng chứ?
– Ngươi dám!
Nghe thấy Chân Thần nói vậy, tim Vu Nhai chợt thắt lại.
– Ta là thần.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Chân Thần thản nhiên đáp lại ba từ. Ý của hắn chính là, hắn là thần, thế gian
không có gì là hắn không dám và không thể làm. Tiếng nói vừa dứt, dòng xoáy
trên bầu trời lại điên cuồng chuyển động. Kiếm thứ ba sắp đánh xuống. . .
– Chờ một chút, Chân Thần, ta có một đề nghị. . .
Vu Nhai bị dọa giật mình, lại vội vàng kêu lên.
– Ngươi có phải muốn nói ngươi tự sát, ta lui lại hay không? Hoặc ngươi theo
ta, ta lui lại? Đã quá muộn rồi. Kiếm thứ ba của ta đã bắt đàu hoàn tất. Ngươi
và đám bạn đồng hành của ngươi chết hết đi. . . Đúng rồi. Ta biết trên người
ngươi vẫn có rất nhiều bí mật. Có lẽ ngươi cũng muốn lấy nó ra để giao dịch
với ta. Ví dụ như phù văn trong Đoạn Thiên Nguyên Giới. . . Đáng tiếc, ngươi
chết ta vẫn có thể rút linh hồn của ngươi ra. Đến lúc đó, ta vẫn có thể biết
được bí mật của ngươi.
Chân Thần Vị Tri Chi Địa nói một câu rất dài, phá hủy tất cả đường lui của Vu
Nhai.
Kinh Thiên Nhất Kiếm rất nhanh sẽ đánh xuống, Vu Nhai đã có thể thấy kiếm
quang màu trắng bạc này…
Nếu như theo kế hoạch của Vu Nhai lúc trước, trong nháy mắt khi Kinh Thiên
Nhất Kiếm đánh xuống, hắn sẽ trốn vào bên trong Huyền Binh Điển. Nhưng bây giờ
Kinh Thiên Nhất Kiếm không chỉ đánh về phía hắn, mà còn muốn đánh về phía đám
người Thủy Tinh và Thần Tướng Bách tộc. Hán rốt cuộc nên làm như thế nào?
Vu Nhai có chút hối hận. Trước đó, đáng lẽ hắn phải liều mạng thu đám người
Thủy Tinh vào bên trong Huyền Binh Điển mới đúng.
Nhưng có trời mới biết Chân Thần rốt cuộc lại vô sỉ như vậy.
Đương nhiên, tạm thời mình bị chú ý, cho dù liều mạng cũng khó nói có thể thu
đám người Thủy Tinh vào bên trong Huyền Binh Điển hay không. Hắn lắc đầu. Bây
giờ không phải là lúc nghĩ đến chuyện lúc trước. Điều nên nghĩ là phải làm gì
lúc này.
Xông xuống dưới lòng đất sao? Không kịp. Tiến vào đó, Huyền Binh Điển cũng chỉ
có thể bảo vệ tính mạng của mình mà thôi, không có cách nào giao lưu với Chân
Thần. . .
– Làm sao bây giờ?
Ánh mắt Vu Nhai không ngừng lấp lóe. Lúc này, bạch quang của Kinh Thiên Nhất
Kiếm đã đánh xuống.
– Sao? Thôn Thiên Kiếm Linh, tỷ. . .
Cuối cùng, ngay vào thời khắc chắc chắn phải chết, Vu Nhai đột nhiên cảm giác
được Huyền Binh Điển chấn động. Thôn Thiên Kiếm Linh đột nhiên xông ra cắt
ngang câu hỏi của Vu Nhai nói:
– Vu Nhai, ném Lục Thiên Thần Ấn ra. . .
Trong mắt lóe lên tinh quang, Vu Nhai không hề suy nghĩ, lập tức triệu hồi Lục
Thiên Thần Ấn ra, sau đó ném mạnh về phía Kinh Thiên Nhất Kiếm.
– Vu Nhai, ngươi có thể bảo toàn tính mạng được không? Ta đi cứu đám bạn đồng
hành của ngươi. Ngươi không nên cứ đứng ngây người ra đó nữa. . . Ách, Vu
Nhai, ngươi muốn làm gì vậy?
Ngay thời điểm Vu Nhai ném Lục Thiên Thần Ấn ra, một giọng nói trầm thấp chợt
truyền ra. Không ngờ chính là giọng nói của Độc Cô gia chủ. Nhưng hắn chỉ mới
vừa mở miệng đã trực tiếp bị tiếng nổ khủng khiếp át mất tiếng. Câu nói kế
tiếp, hắn chỉ theo quán tính nói ra mà thôi.