Nhưng không có người nào chạy trốn. Lúc này Vu Nhai cũng sẽ không chạy trốn.
Hắn cần phải kiên nhẫn phòng thủ. Nếu hắn chạy, Bách tộc sẽ rơi vào cảnh tượng
máu chảy thành sông.
Đương nhiên. Không trốn cũng sẽ xuất hiện cảnh máu chảy thành sông. Trốn hay
không trốn kết quả dường như đều giống nhau. Nhưng Vu Nhai không muốn trốn.
Có lẽ, có đôi khi chết còn tốt hơn so với sống? Lẽ nào kế hoạch của Bách tộc
lần này lại phải thất bại sao?
Hắn nhìn về phía Thủy Tinh. Ánh mắt hai người chạm vào nhau, rốt cuộc đều lộ
thoáng mỉm cười.
Có lẽ bây giờ chết cũng hạnh phúc?
Hóa ra tiểu quỷ nhát gan như mình cũng sẽ có nhiệt huyết muốn liều chết?
Không, có lẽ vẫn có hi vọng. Hắn suy nghĩ lại một chút. Lợi dụng 10 giây này
suy nghĩ lại một chút. Chưa tới thời khắc cuối cùng, quyết không buông tha.
Chết thật sự cái gì cũng không có. Tiểu Mỹ đang đợi mình. Dạ Tình và Tiểu Dạ
cũng đang đợi mình. Mẫu thân đang đợi mình. Mình còn chưa thể buộc Độc Cô
Chiến Phong quỳ gối trước mặt mẫu thân, mình không thể chết được, tuyệt đối
không thể chết như vậy được!
Bất kể thế nào, Vu Nhai cũng không hối hận. Hiện tại trên mảnh đại lục này,
bất kỳ ai cũng không thể chạy trốn khỏi số phận chiến tranh.
Không phải hiện tại chết, có khả năng chính là sau này chết. Liều đánh, tiến
bước nào hay bước ấy. Nếu không tiến bước, ở trong thế giới hỗn loạn phải làm
sao mới có thể bảo đảm sống còn, làm sao mới có thể bảo đảm tất cả người thân
và bằng hữu đều sống sót?
– Ai, Vu Thuấn muốn giết chết Thanh Mộc Thần Vương chí ít phải cần tới 30
giây. 10 giây quả thực quá ngắn.
Vừa rồi, khi trong đầu Vu Nhai đang điên cuồng suy nghĩ, một giọng nói yếu ớt
vang lên bên tai Vu Nhai. Chính là giọng nữ xa xôi kia.
– Tiền bối? Ngài là vị tiền bối hiểu rõ về Lưu Tinh Đồng sao? Xin hỏi có biện
pháp nào không? Ngài nhất định có biện pháp đúng không?
Nghe được giọng nói này, Vu Nhai dường như bắt được cọng rơm cứu mạng, mắt
thoáng cái đã sáng lên. Hiện tại hắn không quan tâm mình xin người khác có
phải rất không có khí khái nam tử hay không. Chết, khí khái gì cũng không có.
Hắn muốn tất cả mọi người sống sót.
Hắn tìm kiếm thật nhanh. Chẳng bao lâu linh giác đã di chuyển khắp toàn thân.
Hắn không buông tha một nơi nào, muốn tìm kiếm vị nữ tiền bối thần bí kia. Tuy
rằng trước kia, hắn chưa bao giờ tìm được, nhưng hắn vẫn điên cuồng tìm kiếm
một lần.
Mà khi ý thức hắn tiến vào trong đầu mình, hắn chợt ngây ngẩn cả người…
Chỉ thấy một thân ảnh mỹ lệ không biết xuất hiện ở trong thức hải của hắn từ
lúc nào. Nàng mặc pháp sư bào trang nhã. Các vật trang sức trên người tuy rằng
không nhiều lắm nhưng không biết vì sao lại lộ vẻ cao quý uy nghiêm, dường như
nhiều năm bản thân ở chức vị cao. Nàng không tính là quá trẻ tuổi, cũng khoảng
trên dưới ba mươi tuổi, bộ dạng nữ tính thành thục. Trên mặt điềm tĩnh, có cảm
giác thực sự khiến người ta muốn thân cận lại, dường như xa cách mấy nghìn
năm. Toàn thân nàng đều tràn ngập mẫu tính, lại dường như tâm hồn bởi vì bị
tổn thương mang cho khiến người ta thương tiếc. Dường như chỉ muốn gặp được
nàng, cảm thấy nàng thật đáng thương, thật đáng thương, muốn giúp đỡ nàng, bi
thương vì chính sự bi thương của nàng.
Không phải bởi vì vẻ đẹp của nàng, không phải bị nàng thu hút, mà muốn đối xử
tử tế với nàng như với mẫu thân mình.
– Tiền bối, ngài khẳng định có biện pháp đúng không? Không biết ta cần làm
gì?
Vu Nhai chỉ vừa gặp, đã trực tiếp hỏi. Bây giờ không phải là thời gian thuyết
phục vị phụ nhân mỹ nữ này. Bây giờ là thời điểm phải chiến đấu.
– Làm cái gì sao? Ngươi nguyện ý trả bất kỳ giá nào sao?
– Bất kỳ giá nào!
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Vu Nhai nói thẳng.
Căn bản ngay cả chút do dự cũng không có. Hắn cũng không để ý tới mỹ nữ trước
mắt là người phương nào. Hắn không truy cứu nàng tại sao lại xuất hiện ở trong
thức hải của mình, không truy cứu trước đó vì sao hắn không tìm được. Hắn chỉ
biết người này có thể khiến cho Thủy Tinh an toàn, có thể khiến cho Bách tộc
an toàn.
Có điểm ấy cũng đủ rồi. Bất kể nàng là ai, bất kể nàng ẩn nấp ở bên trong cơ
thể mình có mục đích gì.
– Ai, ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là có chút hoa tâm. Nếu như chỉ có nữ hài
Thủy Tinh thì tốt biết mấy. Đáng tiếc, loại sinh vật nam nhân này chính là
không có một người nào tốt. Mà thôi, nể tình ngươi tuy rằng hoa tâm vẫn còn có
chút chân tình như vậy, ta giúp ngươi một chút đi.
Nữ tử cao quý thở dài, khẽ nói một câu mà Vu Nhai gần như không cảm thấy đúng
tý nào. Nhưng cuối cùng hắn vẫn là quyết định nhận lấy viện thủ.
– Ách… Cảm ơn tiền bối!
Vu Nhai cũng không nghĩ tới, mọi chuyện sẽ đơn giản như vậy. Theo hắn nghĩ, nữ
nhân cao quý này ẩn nấp ở trong thân thể mình, luôn không nói lời nào, lại
khiến hắn không tìm được khẳng định có mục đích nào đó, muốn mưu đoạt thứ gì
đó của mình. Nhưng không nghĩ nàng lại trực tiếp đáp ứng.
Không quan tâm vị tiền bối này tương lai có yêu cầu gì, mình cũng phải dốc
toàn lực thỏa mãn nàng. Nàng cũng là người đáng thương.
– Thủ đoạn thực sự vô số. Đáng tiếc Vu Thuấn không phải là Vu Thuấn năm đó.
Cho hắn nhiều thời giờ như thế, vẫn không giết chết được Thanh Mộc. Xem ra
Bách tộc nhất định phải bị diệt vong.
Ngay thời điểm Vu Nhai cùng phụ nhân thần bí nói chuyện trời đất, một bóng đen
lại từ phía xa bay tới, giọng nói truyền khắp xung quanh Thú Đằng Vương Thành.
10 giây, Hắc Nguyệt Thần Vương quả nhiên đã quay trở về.
– Lần này Bách tộc thật sự phải xong đời sao?
Đế quốc Huyền Binh, đế quốc Ma Pháp và người của Độc Cô gia lại cảm ứng được
Hắc Nguyệt Thần Vương trở về, trong lòng lặng lẽ nói. Bọn họ cũng không muốn
nói ra miệng. Lần trước bọn họ lần lượt cho rằng Bách tộc sẽ xong đời, lại hết
lần này tới lần khác bị đập tan. Thật giống như Tiểu Cường đập mãi không chết.
Lần này Bách tộc chắc hẳn đã dùng hết thủ đoạn rồi chứ?
– Ai, thật không nghĩ tới ta còn có một ngày có thể ở trên chiến trường cùng
dân Cổ Duệ chiến đấu. Cảm giác thật kỳ diệu.
Đáng tiếc, mọi người lại dường như bị Vu Nhai đùa bỡn một lần nữa. Tiểu Cường
không chết chính là Tiểu Cường không chết. Lần này càng kỳ lạ hơn. Mẹ nó, biểu
tình của Vu Nhai lại một lần nữa biến thành quỷ dị.
Đúng vậy, giống như lại đổi khuôn mặt, đổi thành một biểu tình không thuộc về
hắn. Hắn biến thành bi thương, biến thành thương hại, biến thành uyển chuyển
hàm xúc, biến thành mẫu nghi thiên hạ giống như hoàng hậu vậy.
Ách, loại vẻ mặt này xuất hiện ở trên mặt nam nhân thật tình khiến người ta có
kích động muốn ói. Không ngờ giọng nói của hắn cũng biến thành nữ tính?
Vu Nhai xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ lại bị phụ thể một lần nữa. Lần này còn
là một nữ tính?
Ngay cả Hắc Nguyệt Thần Vương cũng không nhịn được quay đầu nhìn lại. Hắn vốn
không muốn để ý tới Vu Nhai. Hắn muốn cứu Thanh Mộc Thần Vương trước rồi nói
sau. Tuy rằng Thanh Mộc Thần Vương còn chưa chết, nhưng cũng không khác là
mấy. Hiện tại Thanh Mộc Thần Vương đã biến thành tàn hồn.
Nhưng Vu Nhai với giọng nói nữ tử này thật sự quá kỳ quái.