Chí ít, áp lực do Thanh Mộc Thần Vương mang đến trước đó đã giảm đi rất nhiều.
– Tiểu Hắc, rốt cuộc Vu Thuấn có thể giết chết Thanh Mộc Thần Vương hay
không?
Thủy Tinh và Tiểu Hắc cũng không biết từ đâu xông ra, trốn ở nơi nào đó quan
sát cuộc chiến đấu trên không trung.
– Chit chit…
Tiểu Hắc kêu vài tiếng rồi lắc đầu. Nó làm sao mà biết được.
– Phải không? Ngay cả ngươi cũng không biết sao? Ai, ta rốt cuộc nên làm gì
bây giờ? A, Tiểu Hắc, ngươi đang nhìn cái gì vậy?
– Chit…
Đúng lúc này, Thủy Tinh phát hiện Tiểu Hắc không quan tâm tới Vu Thuấn đang
chém giết Thanh Mộc Thần Vương thế nào, mà nhìn về phía khác. Nàng cảm thấy có
chút cổ quái hỏi. Sau đó nàng lại nghe Tiểu Hắc kêu lên một tiếng, vươn móng
vuốt nho nhỏ chỉ hướng về phía nào đó.
Thủy Tinh nhìn theo hướng nó chỉ, ngay lập tức sắc mặt tái mét, đặc biệt khó
coi. Đó chính là ngọn núi lớn trấn áp Hắc Nguyệt Thần Vương…
– Chết chết chết…
Vu Thuấn điên cuồng đè ép Thanh Mộc Thần Vương, cố gắng loại bỏ ý thức của
Thanh Mộc Thần Vương. Lúc này, hắn đương nhiên không phát hiện ra Thủy Tinh và
Tiểu Hắc đang ở phía dưới. Cho dù có phát hiện cũng sẽ không lưu ý. Mục tiêu
của hắn lúc này là mau chóng giết chết Thanh Mộc Thần Vương…
Ầm…
Trong thời khắc vô cùng khẩn trương này, trong chớp mắt, Tiểu Hắc vừa chỉ về
phía ngọn núi lớn, một tiếng nổ khủng khiếp từ trong ngọn núi lớn phát ra,
giống như cảnh tượng Tôn Ngộ Không thoát khỏi Ngũ Hành Sơn, núi lớn lập tức nổ
nát.
Cuộc chiến đấu dường như bị dừng hình ảnh. Trên mặt đám người dân Cổ Duệ lộ vẻ
vui mừng bất ngờ. Nhưng phía bên Bách tộc lại khiếp sợ, mặt xám như tro.
Bọn họ sắp xong đời sao?
– Bách tộc xong đời…
Phía Đông Phương Thần Thông và đế quốc Ma Pháp đồng loạt nói, sau đó khẩn
trương chuẩn bị tình thần, chờ Bách tộc xong đời, bọn họ có thể cũng sẽ m ra
tay. Đương nhiên, tình huống bây giờ vẫn còn chưa rõ ràng. Bọn họ cũng phải lo
lắng về đế quốc đối diện. Bởi vậy đến lúc đó phải làm sao, cũng khó nói được.
Đúng vậy, cứ chuẩn bị trước, sau đó lại xem mọi chuyện thế nào rồi mới hành
động.
Tuy rằng bọn họ không trực tiếp quan sát cuộc chiến đấu, nhưng vẫn cảm ứng và
suy đoán ra các tình huống.
– Xong rồi. Xem ra ta cũng nên đi cứu người.
Độc Cô gia chủ cũng thở dài.
Lúc này, những đám mây ngưng tụ lại bởi áp lực của Kinh Thiên Nhất Kiếm dường
như có chút thả lỏng. Nhưng bây giờ bất kỳ ai cũng không để ý đến những đám
mây trên trời. Cũng không ai để ý đến áp lực Kinh Thiên Nhất Kiếm gì đó. Tất
cả đều nhìn chằm chằm vào bóng đen từ trong bụi bặm kia đang chậm rãi bay ra
ngoài.
Hắc Nguyệt Thần Vương không có nửa điểm chật vật, không dính chút bùn đất nào.
Chỉ có điều trên gương mặt hắn lộ vẻ lạnh lùng cay nghiệt.
– A ha ha ha… Vu Thuấn, cuối cùng ngươi vẫn không giết chết được ta.
Thanh Mộc Thần Vương cười ha ha, giọng điệu trở nên khó nghe, hoàn toàn không
có nửa điểm tao nhã trước đó. Vu Thuấn cho hắn áp lực quả thực đặc biệt vô
cùng lớn. Áp lực tinh thần cấp Thần Hoàng khiến hắn chạm tới khí tức tử vong!
Hiện tại Hắc Nguyệt Thần Vương cuối cùng đã đi ra. Vu Thuấn không có khả năng
lại tiếp tục đối phó với hắn nữa.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Hơn nữa Vu Thuấn muốn sử dụng phương pháp tương tự để giết Hắc Nguyệt Thần
Vương cũng không thể thực hiện được. Hắc Nguyệt Thần Vương mạnh hơn mình
nhiều. Bất luận là trên phương diện tinh thần hay trên phương diện vũ lực cũng
vậy. Phải biết rằng, hắn là Hắc Nguyệt Thần Vương, ở trên phương diện tinh
thần vốn có các loại bí thuật.
Nhìn đại quản sự Hắc Nguyệt là biết. Tuy rằng Hắc Nguyệt Thần Vương tu luyện
không phải là lực lượng Hắc Chú, nhưng trăm sông đổ về một biển!
– Vu Thuấn, chết đi. Cổ Ma tộc vốn không nên lại xuất hiện ở trên mảnh đại
lục này. Thời địa của các ngươi đã sớm trôi qua.
Hắc Nguyệt Thần Vương lạnh lùng nói, sau đó chậm rãi hóa tay thành liêm đao
bán nguyệt cực lớn, chém ra…
– Hắc Nguyệt Thần Vương, ngươi xem đây là cái gì…
Vừa rồi, trong thời khắc vô cùng khẩn trương này, phía dưới truyền đến giọng
nói cực kỳ dễ nghe lại giống như u linh.
Thời điểm nghe thấy giọng nói này, ý thức ẩn Vu Nhai ở trong thân thể gần như
muốn một lần nữa lấy lại thân thể mình…
Thủy Tinh, Thủy Tinh tại sao lại từ trong cung điện Cổ Ma đi ra? Nàng muốn làm
gì vậy?
– Sao?
Hắc Nguyệt Thần Vương cũng là người, theo bản năng bị thu hút, nhìn xuống…
– Định…
Trong nháy mắt khi Hắc Nguyệt Thần Vương vừa nhìn xuống. Một tiếng Định thanh
thúy thốt ra. lực lượng vô cùng quỷ dị từ bên trong Lưu Tinh Đồng của nàng bắn
ra, lao về phía Hắc Nguyệt Thần Vương. Trong chớp mắt, Hắc Nguyệt Thần Vương
không thể có bất kỳ hành động nào.
Đúng vậy, lấy thị giác của Hắc Nguyệt Thần Vương để nhìn, chính là hắn đột
nhiên thấy được một người một chuột, sau đó thật quỷ dị không thể cử động.
– Tiền bối Vu Thuấn, tiền bối tiếp tục giết Thanh Mộc Thần Vương…
Thủy Tinh vội hỏi.
Vu Thuấn chỉ thoáng ngẩn người, sau đó không nói lời nào tiếp tục sử dụng lực
lượng tinh thần Thần Hoàng của hắn ép về phía Thanh Mộc Thần Vương. Hắn là ai?
Hắn đã từng là đại đế Cổ Ma, bản thân trải qua vạn cuộc chiến. Thời cơ như vậy
hắn tuyệt đối sẽ không lãng phí.
– Thủy Tinh…
Vu Nhai không có được sự quyết đoán như Vu Thuấn. Thủy Tinh là người khiến hắn
quan tâm nhất. Người quan tâm nhất đấy. Hắn lười tiếp tục quan sát Vu Thuấn
giết Thanh Mộc Thần Vương thế nào. Hiện tại hắn chỉ quan tâm tới Thủy Tinh.
Hắn đương nhiên biết Thủy Tinh tính dùng Lưu Tinh Đồng của nàng định trụ Hắc
Nguyệt Thần Vương. Nhưng đối phương là cấp bậc Thần Vương. Thủy Tinh có thể
định trụ hắn bao lâu? Sợ rằng chỉ là một cái nháy mắt?
Quả nhiên, chỉ mới một giây, Hắc Nguyệt Thần Vương đã khôi phục lại bình
thường. Chỉ thấy hắn thản nhiên nhìn Thủy Tinh nói:
– Đây là Lưu Tinh Đồng trong truyền thuyết đã từng khiến Cổ Duệ tộc ta phải
chậm mấy nghìn năm mới chinh phục đại lục Thần Huyền sao? Quả nhiên là thần
kỳ. Ngay cả ta cũng bị trúng chiêu. Đáng tiếc nàng thật sự quá yếu. Đại quản
sự, ngươi hình như rất rãnh rỗi đi. Nữ nhân này giao cho ngươi. Ngươi cũng
muốn bắt sống chứ?
– Hắc hắc hắc hắc, Thần Vương, ngài càng ngày càng hiểu tâm tư của thuộc hạ.
Đại quản sự Hắc Nguyệt nói với giọng âm trầm, thoát cái đã xuất hiện ở bên
cạnh Thủy Tinh. Trước đó, hắn bởi vì bị mọi người lãng quên, cũng tự giác ẩn
nấp. Tuy rằng tham gia cuộc chiến đấu cấp Thần Tướng, hắn cũng có thực lực đó,
nhưng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi. Nếu vậy không bằng nấp đi, cố gắng chờ
đợi tới lúc có thể phát huy tác dụng lớn hơn nữa. Hắn không nghĩ tới, không
ngờ hắn thật sự chờ được một con mồi đẹp như vậy.
Căn bản không cần Hắc Nguyệt Thần Vương nói, hắn đã sớm đi tới bên cạnh Thủy
Tinh.
Nữ nhân này thực lực chẳng qua chỉ là Thánh Binh Sư sáu đoạn. Nếu như là thất
đoạn, thật ra sẽ tốn chút tâm tư. Nhưng chỉ là lục đoạn quá dễ dàng. Phải biết
rằng, thất đoạn là cao đoạn. Lục đoạn chỉ là trung đoạn… Chỉ cần nhẹ nhàng
đánh một đòn là có thể bắt được nàng. Nàng ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không
có.