Nhiệm vụ lần này có lẽ đối với đế quốc Huyền Binh có cũng được không có cũng
chẳng sao, nhưng đối với tỉnh Bắc Đấu lại có ý nghĩa rất lớn. Dù sao sự kiện
công chúa ma pháp lần trước làm cho tỉnh Bắc Đấu mất thể diện. Chuyện lớn
không nói. Tiểu đội Ẩn Nguyên bọn họ cũng phải thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ,
thuận lợi nhận được chiến công.
Bởi vậy không có khả năng để một người mới mạo hiểm tiến vào. Nhiệm vụ của Vu
Nhai vẫn là mang theo vật đó bỏ trốn.
Vu Nhai vẫn đang suy nghĩ.
Quốc khố. Đó là quốc khố do vương quốc Lạc Thiên bị ép mở ra, để hai đại đế
quốc tranh cướp một thứ. Mình có nên tranh thủ vào dạo chơi một chút. Một cái
kho của cả quốc gia dù thế nào cũng có vài món Thần Binh chứ?
A, trước đó, sở dĩ Ngọc Vấn Hiền nói nhiệm vụ lần này có chút quan hệ với hắn,
thật ra là do dính dáng tới sự kiện Bắc Đấu kia. Có người nói món đồ ma pháp
lần trước mặc dù là thật, nhưng phải tìm được di tích ma pháp viễn cổ, và còn
cần thứ khác dẫn đường. Trong đó có vật phẩm của nhiệm vụ lần này.
Quốc khố!
Vu Nhai chảy nước miếng.
Sau khi đạt được Tướng Binh Sư, Huyền Binh Điển lại xuất hiện thêm một trang
giấy trắng. Hiện tại ngoại trừ Thất Tinh Thần Kích ra, cũng chỉ có Thôn Thiên
Kiếm không nghe lời. Vu Nhai cảm giác mình làm người xuyên không như vậy thật
quá thất bại. Hắn khát vọng có thể lấp đầy Huyền Binh Điển.
– Ngươi có thể thu nước miếng của ngươi lại hay không. Ngươi không phải muốn
chúng ta trực tiếp bị bại lộ chứ?
Dạ Tình không trả lời vấn đề của Vu Nhai, mà tức giận nói:
– Đừng để chúng ta còn chưa phong tỏa được người của đối phương, đã bị người
ta chú ý.
Vu Nhai lau nước miếng, nhìn biểu tình khinh bỉ trên mặt Dạ Tình, lại nhìn nữ
sinh phía trước một chút.
Hắn cảm thấy phiền muộn. Bị hiểu lầm rồi. Lần này hắn thật sự không phải chảy
nước miếng vì mỹ nữ, mà là chảy nước miếng vì quốc khố.
Đáng tiếc, sắc lang của hắn đã ăn sâu vào trong lòng mọi người. Hắn lại càng
không có cách nào giải thích rõ ràng được. Hắn chỉ có thể thầm than thở ở
trong lòng, lớn tiếng nói:
– Trời ạ. Đó là biểu muội của ta có được không. Tuy rằng ta đối với nàng thật
sự có suy nghĩ không an phận, nhưng không đến mức len lén chảy nước miếng.
Muốn chảy nước miếng, cũng phải chảy một cách quang minh chính đại.
Đứng ở phía trước Vu Nhai chính là Vu Tiểu Dạ. Lần này nàng cũng theo học viện
Bắc Đấu tới đây. Xem ra cuộc sống của nàng ở trong học viện không tồi.
Vu Tiểu Dạ quay đầu lại, hung hăng trừng mắt với Vu Nhai đã hóa trang. Đối với
tên sắc lang xa lạ này, nàng rất bất mãn, đồng thời cũng có chút nghi ngờ. Ánh
mắt này hình như nàng đã từng nhìn thấy ở đâu đó. Có phần giống như biểu ca.
Không đúng. So với biểu ca còn vô sỉ hơn.
Vu Nhai hẳn phải cảm thấy may mắn vì tính cách sắc lang của vị biểu ca như hắn
còn chưa lưu lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Vu Tiểu Dạ!
– Tiểu Mỹ. Nàng ở lớp nào?
Vu Tiểu Dạ quay đầu nhìn Tiểu Mỹ ở bên cạnh nói. Cái tên Tiểu Mỹ chắc hẳn cũng
không phải là tên thật. Bởi vì cũng không dùng tên giả, nên trực tiếp sử dụng.
Lại nói bộ dáng của nàng mặc dù đã dịch dung, vẫn vô cùng khả ái khiến người
ta muốn điên cuồng nhéo má.
Cũng không biết hai vị tiểu mỹ nữ này làm sao lại đi cùng với nhau. Tiểu Mỹ
cũng khẽ cười. Thân phận của nàng cùng đám người Vu Nhai bây giờ đều là thật.
Học viện Bắc Đấu tất nhiên sẽ ra sức phối hợp với lần hành động này. Tiểu Mỹ
khác hẳn với vẻ mơ hồ mọi khi. Hình như lúc thi hành nhiệm vụ, nàng sẽ quên mơ
hồ. Cũng không mất công tối hôm qua đã nhắc lại thân phận cho nàng nghe mấy
trăm lần.
Được rồi. Thật ra nàng không phải không mơ hồ, mà là bộ dạng mơ hồ của nàng,
trừ phi chính nàng nói ra, nếu không sẽ không có người nào nghi ngờ. Nếu không
có ai nghi ngờ, ai sẽ đi lừa gạt nàng nói ra những lời mơ hồ chứ?
– Được rồi, lẽ nào cánh cửa quốc khố lần này cần phải phá?
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
– Phá? Ngươi nói vậy là có ý gì?
– Nếu không dẫn theo nữ siêu cấp bạo lực Tiểu Mỹ này tới đây làm gì?
Vu Nhai trợn trừng mắt nói.
– Thực lực của Tiểu Mỹ không chỉ đơn giản như bề ngoài ngươi đã nhìn thấy
đâu. Ngươi muốn biết sao? Nhưng ta lại không nói cho ngươi biết. Trừ phi ngươi
có thể nói ra một vài bí mật của ngươi để trao đổi với ta. Nói ví dụ như rốt
cuộc ngươi nhận được bao nhiêu thần bí từ Thất Tinh Thần Kích? Hoặc Khu Phong
Thứu rốt cuộc phải khống chế như thế nào!
Mắt Dạ Tình đột nhiên phát sáng, giống như ma nữ câu hồn đoạt phách người ta.
Vu Nhai đảo mắt, trực tiếp không nói nữa.
Tiến vào trong vương cung, đã thấy cảnh tượng vừa múa vừa hát. Dưới sự hướng
dẫn của người hầu, mọi người vào chỗ ngồi. Thân là đại biểu của đế quốc Huyền
Binh, tất nhiên là quy cách đãi ngộ cao nhất. Chỉ có điều phần lớn là các học
sinh ưu việt, cũng không để mắt tới loại đãi ngộ này.
Vu Nhai cũng không quản nhiều như vậy. Sáng sớm cho tới bây giờ đã tối muộn,
hắn còn chưa có hạt cơm nào vào bụng đây!
– Ừ?
Vu Nhai đột nhiên cảm giác được vài ánh mắt kèm theo sự khinh bỉ của vô số
người nhìn về phía hắn. Linh giác của U Hoang khiến hắn nhanh chóng nắm bắt
người vài ánh mắt đặc biệt chú ý tới hắn. Tuy rằng không thể nhận ra toàn bộ,
nhưng sẽ phải có chút thu hoạch.
– Học sinh sứ đoàn đế quốc Ma Pháp, người đứng thứ nhất và đứng thứ ba ở phía
bên trái. Người bên cạnh Cáp Đức Lâm. Người thứ năm, hàng thứ ba trong những
quan viên kia!
Vu Nhai dường như đang nói về những món ăn ngon với Dạ Tình.
Dạ Tình vốn muốn cầm cái đĩa trong tay ném vào trên mặt gia hỏa này.
Lúc ngươi ăn cơm có thể khiêm tốn một chút được không.
Nàng thật không nghĩ tới, hắn đột nhiên nói ra những lời như vậy. Trong lòng
nàng thoáng cả kinh, đang muốn nhìn sang!
– Đừng nhìn. Nếu như bọn họ cũng là ám hành giả giống như chúng ta, nàng nhìn
qua như vậy, hai chúng ta đều sẽ bị lộ. Để Ngọc Vấn Hiền lão huynh đi xác
nhận. Ta tiếp tục ăn thức ăn của ta, ngươi tiếp tục giáo huấn của nàng!
Vu Nhai giống như tiếp tục nói chuyện phiếm với Dạ Tình.
Trong lòng Dạ Tình đang quay cuồng. Nhưng phản ứng của nàng cực nhanh, trên
mặt giả vờ như đang tức giận, giành lấy đĩa trong tay hắn. Vu Nhai rất vô sỉ
lớn tiếng nói:
– Ta ăn tương này, nàng đừng có động vào. Nếu khó chịu, nàng về nói phụ thân
nàng từ hôn đi. Làm gì phải đính hôn với ta, làm gì phải nói không phải ta
nhất định không lấy chồng. Đương nhiên, nếu như nàng đồng ý với lời này của
ta, ta nhất định sẽ rất nhã nhặn!
Dạ Tình thiếu chút nữa lại lấy cái trong đập xuống. Người này quá vô sỉ. Loại
thời điểm này hắn còn muốn chiếm tiện nghi của mình. Hơn nữa hắn còn xem mình
thành loại tiểu nữ nhân không phải hắn không lấy ai làm chồng. Hình như nàng
không có biện pháp…
Sắc mặt kinh ngạc không hiểu, cuối cùng Dạ Tình vẫn phải thỏa hiệp. Nàng cầm
lấy dĩa ăn, cắt một mảnh thịt nhỏ đút cho hắn. Nếu như bây giờ không phải đang
có nhiệm vụ trong người, Dạ Tình xin thề nhất định sẽ đâm cái dĩa ăn này vào
trong họng hắn.