Khắc Lạp Phu ngẩng cao đầu, mỉa mai nói:
– Bây giờ chưa bị chinh phục? Ha ha, ngươi có bản lĩnh không bị Cổ Duệ chi
dân chinh phục sao?
Ải Nhân tộc thần giai bị Khắc Lạp Phu nói mặt lúc xanh lúc đỏ, cãi bướng quát:
– Ngươi . . . Hai tiểu tử thối các ngươi nhận được bao nhiêu lợi lộc của họ
Vu kia? Tại sao cứ nói tốt cho hắn? Lại còn vì Vu Nhai lừa gạt chúng ta, bán
đứng Ải Nhân tộc?
Khắc Lạp Phu nhìn Ải Nhân tộc xung quanh, châm chọc nói:
– Lợi lộc? Đương nhiên là có, chẳng phải lúc trước các ngươi rất thích thú
sao?
Ải Nhân tộc cứng người, khóe môi giật giật, biểu tình cực kỳ khó xem.
Lúc trước Khắc Lạp Phu truyền cho bọn họ nhiều kinh nghiệm rèn, tri thức thất
truyền. Thì ra mấy thứ này là Vu Nhai cho, đúng là chết tiệt. Ải Nhân tộc cảm
thấy bắt người tay ngắn, há miệng mắc quái, trong phút chốc không biết nên
phản bác làm sao.
Đừng quên Ải Nhân tộc rất cuồng nhiệt với rèn, thậm chí là thần thánh, đó là
tín ngưỡng.
Khắc Lạp Phu mở miệng nói:
– Chỗ chúng ta có càng nhiều tri thức, kinh nghiệm rèn hơn. Nhưng Vu Nhai nói
đúng, chờ khi hắn làm vua bách tộc rồi mới giao những tri thức này cho các
ngươi.
Ải Nhân tộc trợn tròn mắt, hai phụ tử này đúng là chọc tức chết người, hoàn
toàn là phản đồ, không ngờ còn giữ lại tri thức rèn. Khắc Lạp Ngạo, Khắc Lạp
Phu xem mình là người của Vu Nhai.
Ải Nhân vương không chịu nổi hỏi:
– Hai ngươi sớm là nội ứng của hắn?
Khắc Lạp Phu nói một tràng dài:
– Dĩ nhiên không phải. Vu Nhai cho chúng ta lợi lộc trừ tri thức rèn ra còn
có thứ quan trọng hơn, đó là tin tưởng.
– Vu Nhai huynh đệ tin chúng ta, trong tình huống đã lâu không gặp lại nhau,
không quen thuộc vậy mà thẳng thắn nói hết kế hoạch của mình cho chúng ta
nghe. Bởi vì chúng ta từng cùng nhau chiến đấu, dù không quen thân nhưng đã là
chiến hữu.
– Ha ha ha ha ha ha! Các ngươi nói đi, tin tưởng đồng bạn như vậy, người
trọng tình trọng nghĩa như thế nếu làm vua bách tộc thì sẽ như thế nào?
– Ta chỉ biết Vu Nhai huynh đệ tuyệt đối sẽ không để thuộc hạ, hoặc nên nói
là chiến hữu của hắn bị hại. Vu Nhai huynh đệ sẽ tiếp tục tin tưởng, hắn sẽ
không thi nguyền rủa vào chúng ta như Cổ Duệ chi dân, cũng không giống nhân
loại bình thường kỳ thị chúng ta.
Khắc Lạp Phu nói nhanh:
– Khi chúng ta phải làm ra lựa chọn, chúng ta chọn Vu Nhai huynh đệ thì có gì
sai? Có những thứ này đã đủ khiến chúng ta giúp hắn, càng đừng nói bây giờ thế
cục bách tộc loạn địa rối loạn như vậy.
– Ải Nhân tộc chúng ta đầu vào Cổ Duệ chi dân rất có thể sẽ bị diệt tộc, dù
không diệt tộc thì tương lai toàn là Kim Chuy đại bộ lạc nắm quyền.
– Sợ là mấy trăm năm sau bộ lạc chúng ta không còn tồn tại, như Khắc Liệt
Luân Tư tiền bối mấy trăm năm trước, tức là đoạn lịch sử chủ nhân phản nghịch
chi cốc đã bị Kim Chuy đại bộ lạc che giấu đi.
Khắc Lạp Phu nói ra hết những lời mình muốn nói, các cao tầng Ải Nhân tộc
không nói nên lời. Có Ải Nhân tộc hỏi Khắc Liệt Luân Tư là sao? Khắc Lạp Phu
giải thích về lịch sử kia.
Vì phản nghịch chi chuy, những gì Kim Chuy đại bộ lạc đã làm, vì hãm hại Khắc
Liệt Luân Tư, che giấu đoạn lịch sử sau đó mà đốt một số điển tịch rèn, tạo
thành tình huống bây giờ Ải Nhân tộc thấy những kinh nghiệm, tri thức này thì
mắt sáng rực. Khắc Lạp Phu có kể Vu Nhai sở hữu phản nghịch chi chuy, hai phụ
tử từng gặp Khắc Liệt Luân Tư.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Trưởng lão thần giai Ải Nhân tộc lặng im sau đó thở dài thườn thượt:
– Ài, chờ xem đi. Nếu thực lực của Vu Nhai đủ mạnh thì chúng ta sẽ đầu vào
hắn.
Tuy Vu Nhai cảm ngộ về địa thế rất mạnh nhưng trong tu luyện thì bấy nhiêu
chưa đủ, còn cần các loại cảm ngộ thánh đạo, đường huyền khí trong cơ thể,
chất lượng huyền khí vân vân, đủ loại nhân tố.
Bởi vậy bọn họ còn phải chờ tiếp, đợi trong thời gian này Vu Nhai đạt đến cảnh
giới nào rồi mới quyết định. Nhưng qua cuộc đối thoại này Ải Nhân tộc đánh giá
Vu Nhai rất cao, thừa nhận hắn dễ dàng hơn chủng tộc khác.
Các chủng tộc khác không nói nhiều như Ải Nhân tộc, toàn hỏi cao tầng, các
trưởng lão thần giai vấn đề bây giờ nên làm gì. Các trưởng lão thần giai, cao
tầng không thể trả lời, do dự, chỉ nói: Đi một bước xem một bước.
Các trưởng lão thần giai tập trung quan sát biến đổi trên người Vu Nhai. Tựa
như đoạn đối thoại giữa Nguyệt Cổ, và sư nhân thần giai như sau:
Nguyệt Cổ nhỏ giọng hỏi sư nhân thần giai bên cạnh mình:
– Thần trưởng lão, Vu Nhai dựa vào cái gì có can đảm lớn như thế đến chinh
phục bách tộc chúng ta?
Mọi khi Nguyệt Cổ rất có chủ kiến, nhưng gặp chuyện lớn thế này thì hơi non.
Nguyệt Cổ không hỏi sư nhân thần giai phải làm sao mà hỏi tại sao Vu Nhai dám
. . .
Sư nhân thần giai cảm thán:
– Trên đời này có rất nhiều người là người bình thường không hiểu được. Như
thanh niên bình thường của Thú Nhân tộc chúng ta không cách nào hiểu suy nghĩ
trong đầu ngươi. Ngươi thì không thể hiểu ý nghĩ của Vu Nhai, lòng can đảm, sự
quyết đoán.
– Đôi khi một số chuyện chỉ một phần trăm cũng nên liều lĩnh, có lẽ Vu Nhai
nhìn thấy một phần trăm hy vọng đó, thấy muốn sống sót trong loạn thế thì phải
điên cuồng hơn chút. Cộng với truyền thừa của đại đế Cổ Ma tộc cuối cùng thúc
đẩy Vu Nhai điên cuồng, làm ra hành động khiến người tán thán.
Sư nhân thần giai cực kỳ khâm phục Vu Nhai, cho đánh giá rất cao:
– Bản thân ta cũng bị hắn tính kế thảm, Vu Nhai tay không bắt sói, cố tình
còn có xác suất thành công, đây mới là điểm khủng bố nhất của hắn.
Nghe sư nhân thần giai trả lời, Nguyệt Cổ cười khổ nói:
– Đúng vậy! Nếu cơ hội bày trước mặt ta thì sợ là ta không dám tưởng tượng
chứ đừng nói là hành động.
– Lúc trước từng khâu từng khâu liên kết, xoay bách tộc, Cổ Duệ chi dân trong
lòng bàn tay. Chỉ tính điểm này đã khiến người ta vừa tức vừa hận lại bất đắc
dĩ rồi khâm phục.
Sư nhân thần giai nói:
– Đúng, giờ thì hãy chờ đi, nhìn xem Vu Nhai rốt cuộc làm được đến mức nào.
Mặc kệ Vu Nhai làm được gì, có thành công hay không, hắn còn sống là thành tựu
trương lai rất khó tưởng tượng, không thể đắc tội.
Nguyệt Cổ gật gù, ánh mắt liếc hướng Vu Nhai. Lúc này dao động trên người Vu
Nhai càng lúc càng khủng bố, hắn không ngừng tiến bộ. Cảm giác bây giờ là Vu
Nhai đã đến Thánh binh sư tứ đoạn, huyền khí tinh thuần khủng khiếp. Trong đột
phá điên cuồng vẫn giữ huyền khí tinh thuần, có thể trưởng tượng lúc trước Vu
Nhai tích góp kinh khủng đến đâu.
Tiếng xì xầm dần lặng đi.
Mọi người chú ý Vu Nhai tu luyện. Đám Cổ Duệ chi dân, Thanh Mộc hoàng tử bị
trói đều nhìn Vu Nhai chằm chằm. Cổ Duệ chi dân biết rõ muốn được cứu thgì
bách tộc phải loạn tiếp, không thể xuất hiện vị vua.
Trong lòng Cổ Duệ chi dân không hy vọng Vu Nhai sẽ thành công, nhìn từ góc độ
kẻ thù thì tiểu tử này có uy hiếp quá lớn.