Ba tháng đã qua nhưng lạ là Vu Nhai không thấy đói quá nhiều, hắn không biết
sẽ bị nhốt tại đây bao lâu, hắn không dám ăn n hiều. May mắn với thực lực hiện
giờ của Vu Nhai không cần ăn gì cũng có thể chống đỡ thật lâu.
Vu Nhai điên cuồng vài ngày sau nhỏ giọng nói:
– Rốt cuộc ta phải làm sao đây?
Mắt Vu Nhai thẫn thờ nhìn bốn phía hắc ám, không có binh linh để thảo luận,
hắn tự lực cánh sinh. Thật cô đơn, lạnh lẽo. Có . . . Có lẽ các binh linh cũng
trải qua như vậy.
Nghĩ đến đây lòng Vu Nhai bốc lửa. Đúng, binh linh có thể sống qua được thì
tại sao hắn không thể?
Ta luôn nói chưa bao giờ khinh thường binh linh! Ta phải sống, mặc kệ lão yêu
quái làm gì, chỉ cần thực lực của ta vượt qua lão yêu quái là có thể phá mở
không gian này. Chắc chắn có thể, nhất định!
Vu Nhai trầm giọng nói:
– Chỉ cần vô địch thiên hạ thì đi đâu cũng không sợ.
Vu Nhai không suy nghĩ nhiều, lại bắt đầu tu luyện.
Thời gian lặng lẽ trôi, rốt cuộc Vu Nhai đến thánh binh sư. Trừ tu luyện ra Vu
Nhai còn lấy Thần Huyền Khí Điển biến thân làm Thí Thần Ma Nhẫn, Đại Địa chi
thuẫn, Cổ Đế Long Linh, vua Đế Long tộc, Tinh Linh thần nỗ viễn cổ vân vân,
vào mệnh hồng rèn luyện. Chỉ có ở đó Vu Nhai mới cảm giác sắc màu xinh đẹp,
mới sống tiếp được, dù bị nhất kiếm kinh thiên giết thì hắn vui sướng vì mình
được sống.
Vu Nhai ngẫu nhiên bức bối nhưng kiên cường tin tưởng hắn chắc chắn sống sót.
Nhưng sự thật khổ sở, khi thực lực của Vu Nhai đến thần binh sư, hắn phát hiện
mình đã là nam nhân trung niên. Dường như mấy chục năm đã qua đi, Vu Nhai
không biết cụ thể thế nào, nỗi lòng sợ hãi. Đám người Thủy Tinh sống ra sao?
Ngẫu nhiên chết lặng giúp Vu Nhai tiếp tục kiên trì.
Vu Nhai thường đau buồn khóc rồi lại vào thế giới mệnh hồng Thần Huyền Khí
Điển, điều hắn thích làm nhất là đối kháng với nhất kiếm kinh thiên. Bởi vì áp
lực đó cho Vu Nhai biết hắn còn sống, đương nhiên dù lên đến thần binh sư thì
hắn vẫn không đấu nổi nhất kiếm kinh thiên. Vu Nhai không thể mở gút cho các
binh linh.
Thời gian chậm rãi trôi, mấy chục năm qua đi.
Vu Nhai phát hiện râu tóc đã bạc phơ, thực lực không tiến bộ bao nhiêu trong
thời gian qua. Hoặc có nhưng hắn không cảm giác được, bởi vì Vu Nhai vẫn không
đối kháng lại nhất kiếm kinh thiên.
Có lẽ tâm tình sợ hãi khiến Vu Nhai không tiến bộ được, hoặc hắn thiếu nhiều
cảm ngộ?
Giọng Vu Nhai già nua vang lên:
– Ài, sống như ta còn có ý nghĩa gì?
Trong thế giới tối tăm này không như thế giới mệnh hồng có thể tua nhanh tình
tiết. Vu Nhai trải qua trăm năm, hắn manh nha ý định chết. Sống như vậy dù vô
địch thiên hạ thì sao? Huống chi Vu Nhai đã bị mài mòn hùng tâm tráng chí, hắn
sắp từ bỏ đối kháng nhất kiếm kinh thiên, không tìm thấy đường ra, thần binh
sư cũng vô dụng.
Vu Nhai thở hắt ra:
– Trăm năm, may mắn lão tử đã hưởng nữ nhân không thì . . . Nhưng chết tiệt
là ta giống như tên khốn Độc Cô Chiến Phong đó không phụ trách với binh linh.
A, thôi, có lẽ bọn họ cũng trở thành thê tử, hoặc tổ mẫu của người ta. Có lẽ
Cổ Duệ chi dân . . . Ta nghĩ nhiều như vậy làm gì?
Mắt Vu Nhai dẫm lệ, tim hắn đau nhói. Vu Nhai thường hay lầm bầm một mình, vì
hắn sợ quên cách nói chuyện. Xung quanh không có ai để Vu Nhai trò chuyện.
Vu Nhai thầm nghĩ:
– Chết đi, tự sát đi, phải rồi, ít nhất làm con quỷ ăn no.
Vu Nhai nghĩ trước khi tự sát nên ăn chút gì, hắn vào không gian giới chỉ định
lấy thức ăn ra. Khi Vu Nhai vào không gian giới chỉ bỗng đứng như trời trồng.
Vu Nhai nhỏ giọng nói:
– Lạ lùng, ta ở trong mệnh hồng mấy chục năm, ta không ăn thứ gì nhưng tại
sao còn sống? Thần binh sư không phải thần, không thể nào vĩnh viễn không ăn
không uống đi?
Vu Nhai suy đi tính lại bỗng nổi lên nghi ngờ, tăng kinh nghiệm trăm năm không
phải đùa chơ.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Mắt Vu Nhai nhấp nháy nhớ lại tình tiết từ khi gặp lão yêu quái, không phát
hiện điểm đáng ngờ gì. Nhưng Vu Nhai dư dả thời gian, hắn hồi ức, suy nghĩ vẩn
vơ. Trong khoảnh khắc Vu Nhai ma xui quy khiến nhớ đến từng ngôi mô, cuối cùng
tạm dừng trên một tấm bia, Thời Gian Ma Thần.
Đôi mắt già đục ngầu của Vu Nhai rực sáng:
– Đúng rồi, hai mươi loại thánh đạo của ta đã lâu không tăng thêm. Thời gian
thánh đạo, sao ta không nghĩ ra?
Đúng, Thời Gian Ma Thần là mộ bia cuối cùng, người chôn chắc là lão yêu quái ở
bên ngoài. Lão yêu quái biết chút thời gian thánh đạo là bình thường, tương
ứng Vu Nhai mấy chục năm không ăn, không uống nhưng không hề đói khát. Hơn nữa
làm sao Vu Nhai quên ăn mấy chục năm?
Chắc có thứ gì dó quấy rầy ký ức của Vu Nhai, ấn tượng trăm năm rất là lạ.
Vu Nhai hưng phấn nói:
– Chắc chắn ta còn rất trẻ, nhất định là vậy. Dù hồi quang phản chiếu thì ta
cũng phải thử một lần!
Vu Nhai bắt đầu cảm ngộ thời gian thánh đạo. Nếu cho rằng thế giới hắc ám là
lồng giam thời gian thánh đạo, vậy xung quanh tràn ngập nguyên tố thời gian.
Vu Nhai cảm ứng bốn phía.
Vu Nhai trải nghiệm trăm năm là nguồn suối cảm ngộ cho hắn.
Chỉ ba ngày sau Vu Nhai cuồng cười:
– Ha ha ha ha ha ha! Ta thật sự còn rất trẻ!
Vu Nhai phục hồi bộ dạng cũ. Vu Nhai nắm giữ thời gian thánh đạo trong vòng ba
ngày, tiến bộ hơn, giống như kiếm đạo, sát ý vân vân. Không như cảm giác mới
vào thánh đạo, Vu Nhai vừa cảm ngộ đã xông vào cảnh giới rất cao.
Ví dụ nếu bây giờ Vu Nhai ở trong Độc Cô Thần thành, dẫn động kiếm ảnh trận là
có thể sử dụng thời gian thánh đạo khiến huyền khí tạm thời đến trung đoạn
thánh binh sư hoặc hơn. Giống như lúc trước Vu Nhai dùng sát chi thánh đạo dẫn
động kiếm ảnh trận, tạm thời đến thánh binh sư tứ đoạn, thậm chí càng mạnh hơn
sát ý thành thánh lúc đó.
Cô đơn trăm năm, nếu không lấy lời nhiều chút thì thật là không có thiên lý.
Cười xong ánh mắt Vu Nhai nghiêm túc, môi mấp máy:
– Phá!
Hắc ám vỡ vụn, bầu rời âm trầm có từng tia sáng chiếu vào. Bốn phía vẫn tràn
ngập kiếm ý, mười bốn ngôi mộ dựng thẳng, và lão yêu quái ngồi trên mộ Thời
Gian Ma Thần uống rượu.
Vu Nhai cực kỳ tự tin nói:
– Lão yêu quái, lão tử diệt ngươi! Bây giờ lão tử cũng là thần binh sư!
Giờ đây hắn là thần binh sư, tiêu diệt lão yêu quái trước rồi tính sau, ít
nhất đánh tàn phế. Vu Nhai hung dữ xông lên, hắn vọt ra vài bước chợt khựng
lại.
Vu Nhai ngơ ngác nhìn tay chân mình:
– Lực lượng thần binh sư của ta đâu?
Độc Cô Diệt Ninh giơ ly rượu nhấp một ngụm, thản nhiên nói:
– Mới qua nửa canh giờ, thiên phú của ngươi có lợi hại đến mấy cũng không
biến thái tới nổi trong vòng nửa canh giờ đã đến thần binh sư đi?
Vu Nhai chớp mắt:
– Nửa canh giờ?
Ký ức trăm năm khiến đầu óc Vu Nhai hỗn loạn.
– Ngươi lĩnh ngộ thời gian thánh đạo chẳng lẽ vẫn chưa hiểu?