– Vu Nhai, xem chuyện tốt ngươi làm đi. Chúng ta tiến vào quá sâu. Ta đề nghị
tạm thời dừng lại đã.
Liệp Thủ nói rất nhanh.
– Hừ, Thanh Tê Vương đã là tồn tại đỉnh cấp nhất của Hoang Nguyên này. Đặc
biệt là ở vùng này. Chỉ cần Thanh Tê Vương xuất hiện, chính là tồn tại giống
như vương, căn bản không có thiên địch.
Dạ Tình lắc đầu nói.
– Ngao…
Trong giây lát Tiểu Thúy hạ xuống, bất an kêu lên. Vu Nhai gật đầu, quay lại
nhìn mọi người nói:
– Các ngươi đi theo hướng này. Loạn thạch nơi đó dày đặc hơn. Đến nơi nào,
đối mặt với ma thú phi cầm, chúng ta cũng đủ năng lực tự vệ.
– Vu Nhai, ngươi thì sao?
– Ta đi trước xem rốt cuộc là dạng ma thú phi cầm gì!
Vu Nhai nói xong cũng trực tiếp bước lên Tiểu Thúy, bay lên thật cao, gần như
là xông thẳng lên trời. Mọi người liếc mắt nhìn nhau. Sau đó do Lữ Nham và
Thủy Tinh dẫn đầu, phóng về phía Vu Nhai vừa chỉ.
…
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, mọi người đã đi tới khu loạn thạch vô
cùng dày đặc. Xung quanh là loạn thạch cao vút, giống như những cây măng cực
lớn bị cắm ngược. Bọn họ tìm được một tảng đá cực lớn, cản gió!
– Thủy Tinh, nàng tin hắn như vậy sao?
Đã đợi không ít thời gian, Vu Nhai còn chưa trở về, Liệp Thủ dường như lại
thấy được cơ hội, tìm Thủy Tinh nói:
– Không chừng hắn thật sự phát hiện ra nguy hiểm, cưỡi Khu Phong Thứu này
chạy thoát trước.
– Ta tin tưởng hắn!
– Nàng… Thủy Tinh, hắn có gì khiến nàng có thể tin như vậy. Hắn tới còn
chưa đầy hai tháng. Hơn nữa bình thường lại thường xuyên mất tích, lại khiến
tổ Kỳ Binh chúng ta khắp nơi đều có địch. Người như vậy dựa vào cái gì bảo
người ta tin tưởng chứ? Nói không chừng hắn đang dẫn chúng ta vào động, muốn
làm gì đó đối với chúng ta!
– Ta tin tưởng hắn!
Thủy Tinh vẫn kiên trì. Nàng cũng không biết vì sao mình đột nhiên lại trở nên
kiên trì như vậy. Dù sao nàng cũng cảm thấy Vu Nhai không phải là người như
thế. Gia hỏa này miệng xấu tâm không xấu. Ban đầu ở trong nghiệp đoàn võ học,
hắn có thể lấy ra Quyền bông vải này của hắn. Có thể không chỉ vì nguyên nhân
này.
Nàng nhìn loạn thạch xung quanh, lại nghĩ tới buổi tổi đầu tiên ở trên Lạc
Tinh Thạch, thiếu chút nữa thì mất nụ hôn.
– Huyết Lệnh đại ca!
– Chúng ta không có lựa chọn nào khác. Làm quân nhân sẽ có giác ngộ của quân
nhân. Không tin cũng phải tin. Huống hồ ta cũng thấy Vu Nhai không phải đang
dọa chúng ta.
Trong lòng Huyết Lệnh cũng có chút nghi ngờ. Chỉ có điều vừa rồi Lữ Nham nói
cho hắn biết, trên tay Vu Nhai còn cầm huân chương nhất đẳng dũng sĩ, từng
giết qua kỵ vệ Bắc Đấu. Trong lòng hắn đã trở lại bình tĩnh. Nhưng hắn vẫn có
chút khiếp sợ. Hắn không nghĩ tới Vu Nhai còn lợi hại như vậy.
Hai chủ lực không hiểu vì sao nghiêng về phía Vu Nhai. Cao thủ Lữ Nham này lại
càng không cần phải nói. Liệp Thủ không biết phải làm sao. Hắn lại nhìn về
phía Dạ Tình.
– Thần nữ, lẽ nào nàng không lo lắng sao?
– Lo lắng? Tại sao phải lo lắng? Ta lo lắng vì gia hỏa Vu Nhai này lại không
dẫn ta theo sao?
Dạ Tình cười nói. Theo lý thuyết nàng chắc chắn sẽ không để ý tới Liệp Thủ.
Ngày hôm nay xem như là đặc biệt:
– Tin hắn chung quy vẫn tốt hơn tin một người suýt bán chiến hữu của mình. Ha
hả, đội kỵ vệ Bắc Đấu, Tuyết Lô Lĩnh, ngươi trước đây hẳn là muốn người của tổ
Kỳ Binh qua đó đúng không? Ngươi bây giờ chắc hẳn đang vô cùng căm hận ta đi?
Tiếng nói vừa dứt, trong nháy mắt sắc mặt Liệp Thủ trở nên trắng bệch. Hắn
biết hắn cắn phải một thứ còn độc hơn cả hắn.
Keng…
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Kích quang chớp hiện, trường kích đã đặt ở trên vai Liệp Thủ. Không ngờ người
ra tay chính là Lữ Nham. Thủy Tinh cũng khiếp sợ đứng lên. Người khác không
hiểu, tại sao Dạ Tình chỉ nói một câu, đột nhiên lại khiến Lữ Nham ra tay.
– Lữ Nham, ngươi làm gì vậy? Thần nữ Tham Lang, ta không biết nàng nói vậy là
có ý gì!
Thân thể Liệp Thủ cứng đờ nói.
– Hả? Vu Nhai tới!
Dạ Tình cũng không để ý tới kẻ đáng chết này. Nàng chỉ nhìn về phía xa trên
không trung. Chỉ thấy trong chớp mắt, một bóng người lao tới.
Vu Nhai thấy tình hình mọi người như vậy cũng có chút sững sờ. Nhưng hắn không
nói gì thêm, chỉ trầm giọng nói:
– Đàn Thiên Hạt Thứu. Là đàn Thiên Hạt Thứu!
– Cái gì?
Dạ Tình cũng mở to hai mắt nhìn:
– Không có khả năng như vậy được. Đàn Thiên Hạt Thứu làm sao lại xông tới nơi
này? Ta có tìm hiểu một chút về Lạc Uyên Hoang Nguyên. Ở đây cũng không phải
là địa bàn của bọn chúng. Trừ khi có người…
Không cần Dạ Tình nói thêm, Vu Nhai đã đứng ở trước mặt Liệp Thủ, lạnh lùng
nói:
– Trừ khi bên trong chúng ta có kẻ phản bội. Kẻ phản bội này tiếp nhận thứ gì
đó của Cự Môn Doanh và Lý gia, có thể đưa Đàn Thiên Hạt Thứu tới. Ngươi nói có
đúng hay không, chiến hữu Liệp Thủ?
– Ta… ta không biết ngươi đang nói cái gì!
– Cà…
Kiếm được rút ra. Túi của Liệp Thủ bị cắt xuống. Sau đó đồ của Liệp Thủ rơi ra
ngổn ngang. Trong đó có một đống thứ tròn trịa dễ thấy nhất. Rất ít, thoạt
nhìn giốn như trứng trùng khá lớn.
– Trứng của Thiên Hạt Thứu!
Con ngươi trong mắt Dạ Tình thoáng co lại nói.
Thiên Hạt Thứu sinh sản không phải là trứng, mà là loại trứng giống như trùng.
Nghe nói là ma thú phi cầm cường đại lai giữa chim đại bàng và bò cạp. Trứng
là vảy ngược của bọn chúng. Mặc dù nhiều trứng như vậy cũng không có mấy con
được sinh ra. Đó cũng là hy vọng của bọn chúng.
Hơn nữa Thiên Hạt Thứu không thể giống loại ma thú hạng hai như Thanh Giác Tê.
Bọn chúng đoàn kết. Vừa có trứng bị đánh cắp, nếu chúng không cảm ứng được còn
may. Một khi cảm ứng được, đó chính là cuộc truy sát tới thiên nhai.
– Liệp Thủ, vì sao?
Đám người Thủy Tinh mở to hai mắt nhìn hắn nói.
– Vì sao? Còn có thể vì sao chứ? Còn không phải là vì hắn sao?
Cuối cùng Liệp Thủ đã lộ ra bản chất. Sắc mặt hắn dữ tợn một cách đáng sợ.
– Vì sao, vì sao Thủy Tinh nàng luôn muốn che chở cho hắn. Rốt cuộc hắn có
cái gì tốt? Từ ngày đầu tiên hắn tới, nàng đã bắt đầu che chở cho hắn. Người
này xúc phạm nàng, đả thương nàng, nàng vẫn muốn bảo vệ hắn. Hừ, hắn chẳng qua
chỉ là một tên rác rưởi mới tới mà thôi.
– Vì sao thực lực của hắn lại lợi hại như vậy? Vì sao rác rưởi như vậy có thể
cho sửa quyền pháp cho nàng. Vì sao rác rưởi như vậy có thể đánh bại Thái ca?
Vì sao rác rưởi như vậy có thể khiến cho thần nữ Tham Lang chú ý? Tại sao lại
là hắn, mà không phải là ta?
Ban đầu mọi người còn có chút cảm động. Dù sao Liệp Thủ cũng là vì Thủy Tinh,
chết vì tình.
Tiễn Linh đã đoán đúng, nhưng lại đoán nhầm người. Nhưng những lời hắn nói
phía sau càng lúc càng không thích hợp. Rõ ràng chính ngươi không tốt còn oán
ai? Hơn nữa, mở miệng đóng miệng đều nói người ta là rác rưởi. Rốt cuộc ai mới
là rác rưởi?
– Vì sao hắn lại là tổ trưởng? Ha hả, từ trước tới nay tổ Kỳ Binh chưa từng
có tổ trưởng, vì sao hắn tới lại có. Cho dù có tổ trưởng cũng không phải là
hắn, mà là ta.