Hiện tại không phải lúc lộ thân phận. Trong Bắc Đẩu đoàn trừ Thủy Tinh, Vu
Tiểu Dạ, mấy người Độc Cô gia ra có khá nhiều người chung đội với Thủy Tinh.
Vu Nhai không biết ai là ai, mọi chuyện cẩn thận là hơn.
Vu Nhai cảm giác Thủy Tinh nhìn hắn chằm chằm. Không uổng là lão bà, dường như
nàng đã phát hiện ra.
Độc Cô Cửu Huyền đi tới hỏi:
– Các ngươi chung một đội sao?
Người lúc trước tổ đội với Độc Cô Cửu Huyền là một hạch tâm hội viên, tiếc
rằng bị nàng đảo khách thành chủ dẫn vào Bắc Đẩu đoàn. Tức là Bắc Đẩu đoàn bây
giờ có ba hạch tâm hội viên.
– Chúng ta . . .
Hai người không hợp đội không biết nên trả lời thế nào, bọn họ không biết hai
người mới xuất hiện có đúng là cấp trên phái đến không. Nói không chung đội lỡ
như hai người kia có nhiệm vụ quan trọng cần bàn giao thì sao? Lỡ hai người bị
nghi ngờ, bị Bắc Đẩu đoàn đuổi đi thì làm sao? Nhưng nếu như không phải thì
sao? Bọn họ nhức đầu.
Mặt Vu Nhai đen thui không nhìn ra mặt mũi thế nào, hắn nói:
– Đúng, chúng ta chung đội, ta là Ngụy Linh.
Vu Nhai chớp mắt lia. Hai người kia giật nảy mình, kích động nhảy cẫng lên như
hai huynh đệ cách biệt hai nơi không biết sống chết bỗng nhiên trùng phùng.
– Ngươi là Ngụy Linh vậy ngươi là Cáp Đạt Nhĩ đúng không? Ha ha ha ha ha ha!
Các ngươi còn sống!
Vu Nhai, Vong Linh huynh kích động nói:
– Đúng đúng, Giang Kình, Hàn Tân, là ta và Cáp Đạt Nhĩ đây!
Cái tên Cáp Đạt Nhĩ đương nhiên là đối phương nói bừa, nhưng nếu chung bọn thì
tên tuổi gì là chuyện nhỏ. Dù sao Vong Linh huynh chưa báo tên, có thể thông
cảm. Vong Linh huynh buộc phải đóng kịch với nhóm, thật làm khó gã.
Lúc này Vong Linh huynh phát huy tác dụng.
Vu Nhai biết tên hai người kia là nhờ Liệt Ai Nhân, A Đặc Thác. Hai người này
cùng là thuộc hạ của Uông Thịnh, Vu Nhai, quái thú biết tên khiến bọn họ buông
cảnh giác.
Bốn người lòng mang ý xấu nồng nhiệt như huynh đệ, phối hợp hoàn mỹ.
Vu Nhai khâm phục kẻ sau màn chọn người giỏi thật, nhân tài biết diễn kịch thế
này cũng lọt vào mắt xanh.
Bốn người ôm nhau ráng nặn giọt lệ sau đó tách ra.
Hai người kia đi hướng Thủy Tinh, nói:
– Thủy Tinh đoàn trưởng, bọn họ là huynh đệ của chúng ta, không biết có thể
châm chước cho họ đi chung đội không? Yên tâm, chỉ cần tìm ra đại đội của
chúng ta là sẽ đi ngay, tuyệt đối không làm phiền các người quá lâu, cũng
không dám chia thu hoạch của các người.
Vu Nhai, Vong Linh huynh nhìn hướng Thủy Tinh, thì ra nàng được chọn là đoàn
trưởng.
Thủy Tinh ngần ngừ liếc Vu Nhai mấy lần, nàng nhỏe miệng cười:
– Đương nhiên có thể.
Thủy Tinh đeo kính sát tròng Vu Nhai tặng cho, không đội mặt nạ. Thủy Tinh rất
đẹp cộng thêm mỉm cười khiến Vu Nhai vốn quen thuộc nàng nhìn ngây ngốc. Hai
tên kia phản ứng các xấu xa, mắt lóe tia háo sắc đặt quyết tâm. Không lâu sau
người Bắc Đẩu đoàn sẽ chết, khi đó hưởng thụ một chút cũng không quá đáng đúng
không?
Vu Nhai thấy ngay ánh mắt của hai người đó, lòng hắn dâng lên sát ý.
Vu Tiểu Dạ cảm thấy bọn họ rất đáng ngờ, lúc trước nàng không nghi hai người
kia nhập đội bây giờ cũng thấy nghi.
– Thủy Tinh tỷ tỷ, hai người này . . .
Thủy Tinh tự tin nói trước mặt bốn nội ứng:
– Không sao, bây giờ chúng ta đang nhận thử thách của công hội lữ giả, sẽ
không xảy ra chuyện gì. Hơn nữa dù bọn họ có muốn thì làm được gì không?
Trong hai nội ứng một tên nói:
– Đương nhiên, với thực lực của Bắc Đẩu đoàn dù chúng ta muốn làm gì cũng
không được. Chúng ta thật sự chỉ là chạy nạn.
Nội ứng thầm cười nhạt:
– Nếu chỉ có hai chúng ta thì đúng là không làm được gì, đáng tiếc các ngươi
không biết sau lưng chúng ta có lực lượng khủng bố cỡ nào.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Nội ứng liếc hướng Vu Nhai.
Vu Nhai ra hiệu đồng chí thầm hiểu.
Vu Tiểu Dạ còn muốn nói gì nhưng đám Độc Cô Cửu Tà chạy tới khuyên nhủ, nàng
miễn cưỡng đồng ý.
Vu Nhai dùng cách này tham gia vào Bắc Đẩu đoàn, khi lướt qua hai nội ứng, hắn
khẽ nói:
– Thực hiện kế hoạch như cũ, chờ đến lúc ta sẽ cho các ngươi chỉ thị.
Nghe lời Vu Nhai nói, mắt hai nội ứng lóe tia sáng, nhẹ gật đầu rồi đổi đề
tài.
Vu Nhai vốn muốn moi kế hoạch từ miệng hai người nhưng vừa gặp đã lừa dối thì
dễ bị lộ. Có lẽ trên người bọn họ bị nguyền rủa, bỏ độc dược gì đó, cẩn thận
là hơn, tưg từ đến.
Bốn người như bằng hữu nhiều năm, trò chuyện tin tức sau khi ‘thất lạc’. Càng
nói càng ăn ý, trong đối thoại lộ ra vài thứ. Ví dụ Vu Nhai lộ ra từng gặp một
vị đại nhân ở thành lũy lữ giả, lộ ra Uông Thịnh. Hai nội ứng còn có chút nghi
ngờ trong phút chốc tin Vu Nhai sái cổ. Bọn họ lộ ra thời gian hành động, tức
là tối ngày mai, từ giờ bắt đầu lập mưu, Bắc Đẩu đoàn đang đi tới một hướng.
Vu Nhai ngẫm nghĩ, tốc độ của Ủng Hộ Công Chúa đoàn không nhanh, sáng sớm ngày
mốt sẽ gặp Bắc Đẩu đoàn.
Ban đêm, mọi người tìm chỗ an toàn cắm trại nghỉ ngơi, cần đi vệ sinh àny nọ.
Vu Nhai một mình đi ra ngoài lều, che mông định đi tiêu.
Khi Vu Nhai kiếm chỗ bỗng cảm giác xung quanh lạnh lẽo.
Một bóng người lặng lẽ xuất hiện sau lưng Vu Nhai, hắn cảm giác có thứ cứng
lạnh dí vào sau lưng vị trí trái tim, đó là một thanh kiếm.
Người sau lưng Vu Nhai nói:
– Nói đi, các ngươi là ai? Có mục đích gì?
Vu Nhai biết ngay người sau lưng là ai, hắn có thể thong dong né tránh. Năng
lực tiềm hành của Vu Tiểu Dạ ở trong mắt Vu Nhai không khác gì mới biết bò. Từ
khi Vu Nhai ra khỏi lều biết ngay Vu Tiểu Dạ bám theo mình, muốn đi tiêu là
động tác giả, từ lâu hắn đã muốn tiếp xúc với Bắc Đẩu đoàn.
Vu Nhai giật mình kêu lên:
– Mục đích gì? Chúng ta lưu lạc cầu được che chở.
Vu Tiểu Dạ lạnh lùng hỏi:
– Ngươi nghĩ chúng ta là đồ ngốc sao?
Vu Nhai giả bộ nói:
– Thật sự, sao chúng ta có mục đích gì nữa? Dù có thì hai người Giang Hàn đã
đủ, thêm chúng ta vào làm gì? Tự lộ mình sao? Nếu có âm mưu thì hai hay bốn
người có gì khác nhau?
Vu Tiểu Dạ sửng sốt. Cũng đúng, nếu thật sự có âm mưu chỉ hai người là đủ, bốn
người lồ lộ.
Vu Nhai cười gian, đổi phong cách Vu Nhai:
– Này bạn Tiểu Dạ, có thể để ta đi tiêu trước được không? Ta sắp không nhịn
nổi, lỡ dính vào người nàng thì sao được?
Vu Tiểu Dạ đã nổi lên nghi ngờ nhưng nghe Vu Nhai nói thì tức giận nạt:
– Muốn chết, ngươi dám nói lời như thế?
Vu Tiểu Dạ bây giờ không dễ bị người đùa giỡn, trên đời này chỉ có một người
duy nhất làm được điều đó nhưng không phải kẻ trước mắt.
Vu Tiểu Dạ giật mình, cảnh giác hỏi:
– Khoan, bạn học Tiểu Dạ? Sao ngươi biết là ta?
Vu Nhai lắp bắp không biết giải thích ra sao:
– Bởi . . . Bởi vì . . .
– Quả nhiên ngươi có vấn đề.
Vu Tiểu Dạ nhấn kiếm sau hơn, nhưng lúc này nam nhân vô hại bỗng hành động,
tốc độ nhanh đến nỗi nàng không kịp phản ứng. Nam nhân nhẹ kẹp kiếm, xoay
người ôm lấy Vu Tiểu Dạ, lưng nàng dựa vào ngực nam nhân.