– Tại sao?
Lão nhân khẽ thở dài:
– Mộc chi nguyên tinh thuần nhất khác với mộc chi nguyên bình thường, còn
được gọi là sinh cơ chi nguyên. Lực lượng nguyên tố bình thường không thể so
sánh với sinh cơ chi nguyên, ích lợi của nó cho căn cơ địa binh sư rất khó
tưởng tượng.
– Lúc trước căn cơ địa binh sư của tiểu tử này tệ nhưng sau khi có sinh cơ
chi nguyên là hắn sẽ điên cuồng tăng tiên, bù đắp thiếu sót mặt thiên phú.
– Hơn nữa ngàn năm qua không ai phát hiện ra mộc chi nguyên. Không phải cách
hai mươi lăm năm bị người lấy một lần nên trong hơi thở mộc chi nguyên gần như
là quy tắc chung, cực kỳ khổng lồ và tinh thuần. Chờ tiểu tử này hấp thu hoàn
chỉnh là hắn cảm ngộ về mộc chi thánh đạo sẽ đến thánh binh sư ngũ đoạn trở
lên.
Vong Linh pháp sư gật gù:
– Thật mạnh!
– Đúng là mạnh, nhưng sợ hắn không dung hợp được lãng phí hết. Dung hợp mộc
chi nguyên và căn cơ địa binh sư vốn có của hắn hỗ trợ lẫn nhau, lúc trước căn
cơ địa binh sư của hắn quá tệ.
Lão nhân lại thở dài:
– Nhưng mặc kệ thế nào thì hắn siêu may mắn, mộc chi nguyên tinh thuần nhất
ngàn năm qua chưa bị ai tìm thấy vậy mà hắn tìm ra.
Vong Linh pháp sư hỏi:
– Tại sao người cứ bảo là căn cơ địa binh sư của hắn quá tệ?
Lão nhân nói:
– Nếu không tệ thì sao hắn là người cuối cùng đi vào? Nếu ta không nhớ lần
thì mỗi lần thử thách sẽ dựa vào ngọc bài lữ hành phán đoán thứ tự, ngọc bài
là cơ sở nghiệm chứng căn cơ địa binh sư có đủ hay không.
Vong Linh pháp sư lặp lại lời từng thảo luận với Vu Nhai:
– Thì ra là vậy. Nhưng Vu huynh luôn không từ bỏ, hắn kêu ta cùng lữ hành với
hắn trong rừng, bảo lữ hành có thể cảm nhận đại địa biến đổi, còn nói: . . .
Lão nhân càng nghe càng không thích hợp, vội hỏi:
– Khoan khoan, thật sự là hắn nói mấy câu đó?
Vong Linh pháp sư gật đầu, nói:
– Đúng vậy! Hắn nói với ta lúc lữ hành trong rừng, còn bảo có lẽ lữ hành sẽ
giúp tìm được thứ mình muốn. Hắn thật sự tìm được.
Vong Linh pháp sư thầm phục Vu Nhai.
Vong Linh pháp sư chợt nghĩ ra điều gì, nói:
– Ta rất khó hiểu, rõ ràng Vu huynh cố ý tìm mộc chi nguyên nhưng tại sao
tiền bối cứ nói là hắn may mắn?
Lão nhân há hốc mồm, chân chất hỏi:
– Ngươi nói hắn cố ý tìm?
– Đúng.
– Khoan đã, ngươi hãy kể lại tất cả hành động của hắn từ khi vào đây cho ta
nghe.
Đầu óc lão nhân rối rắm, quyết định nghe Vong Linh pháp sư kể chuyện.
Vong Linh pháp sư ngần ngừ kể lại những biểu hiện của Vu Nhai, lời ít mà ý
nhiều. Lão nhân tràn ngập rung động lắng nghe, sau đó nghẹn họng.
– Tiểu tử này làm sao lẫn vào phương trận cuối cùng được? Còn nữa, lúc trước
hắn giả nai y như thật, xem lão như đồ ngốc.
– Hình như đúng vậy.
Vong Linh pháp sư ngẫm nghĩ, đúng là Vu Nhai xem lão nhân như đồ ngốc.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Lão nhân bực mình, lão chưa kịp nghĩ nhiều thì bị Vu Nhai bận rộn dung hợp hấp
dẫn tầm mắt. Người Vu Nhai phát ra mộc chi thánh đạo đã vượt qua cảm ngộ thánh
binh sư sơ đoạn, mộc chi nguyên không lãng phí một chút gì.
Thật lầu sau màu xanh biếc biến mất, Vu Nhai chậm rãi mở mắt ra.
Vu Nhai cười ngại ngùng hỏi:
– Lão tiền bối nhìn như thế làm chi?
Vu Nhai bị lão nhân nhìn rởn tóc gáy, chắc không phải lão già này muốn cướp
quy tắc lực lượng hắn mới tìm được đi? Không đúng, nếu lão muốn cướp thì đã
sớm ra tay, Vong Linh pháp sư không ngăn lại được.
– Tiểu tử, đừng giả bộ với ta, sẽ bị sét đánh. Tiểu Vong Linh pháp sư đã khai
hết.
– A . . .
Vu Nhai lúng túng không biết làm sao.
Lão nhân có kinh nghiệm già dặn, thông cảm lúc trước Vu Nhai cẩn thận:
– Thôi, không thể không đề phòng người lạ, ta hiểu được. Ta thấy ngươi có mộc
chi nguyên cũng suýt không kiềm chế nổi.
Lão nhân trầm giọng nói:
– Ngươi cảm ngộ địa binh sư sợ là đồ đệ của mấy trưởng lão thần giai chỉ vài
người ngang ngửa được. Ngươi đã dung hợp mộc chi nguyên tinh thuần nhất, có lẽ
ngươi sẽ đứng nhất trong thử thách này. Ít nhất ngươi là số một trong căn cơ
địa binh sư, thật không ngờ.
Lão nhân lặp lại lời đã nói với Vong Linh pháp sư cho Vu Nhai, kể về mộc chi
nguyên tinh thuần nhất chính là sinh cơ chi nguyên, các ích lợi này nọ.
– Hèn gì sau khi dung hợp mộc chi nguyên làm ta cảm giác khác hẳn với đại
địa.
Vu Nhai có cảm giác giống như vậy, khi hắn mở mắt ra thiên địa như thay đổi
càng rõ rệt hơn, cảm giác rất huyền diệu, không thực hành thì không cảm nhận
được.
Không chỉ thiên địa khác biệt, có cảm giác rất lạ lùng Vu Nhai không nói nên
lời, nếu đã không nói rõ được thì mặc kệ nó.
Lão nhân nói:
– Đáng tiếc Lâm Mộc Phong ta chỉ là đỉnh thánh binh sư, không làm sư phụ của
ngươi được nếu không rất muốn nhận ngươi.
Trong công hội lữ giả đỉnh thánh binh sư chỉ xứng từ hình dung ‘chỉ là’, có
thể thấy công hội lữ giả khủng bố cỡ nào. Vu Nhai đã sớm cảm nhận sâu sắc.
Vu Nhai cười kỳ dị:
– Lâm tiền bối dư dả làm lão sư của ta, ít ra giống như học viện có rất nhiều
lão sư. Hì hì, chỉ cần Lâm lão sư kể chuyện về thế giới lữ giả này là hai ta
đã có duyên sư đồ.
Lâm Mộc Phong trợn trắng mắt nghe Vu Nhai đề nghị. Loại thiên tài nào cũng có,
quang minh chính đại đòi tình báo, vuốt mông ngựa không chuyên nghiệp, không
ngờ tiểu tử này vô sỉ như vậy. Hay vì thấy lão tốt tính dễ nói chuyện?
Lâm Mộc Phong cười mắng:
– Ngươi thật nghịch ngợm, vậy ta không khách sáo làm lão sư của ngươi.
– Ha, thật ra cũng không có gì để nói. Đúng như ngươi ghĩ, càng hiểu nhiều
căn cơ địa binh sư thì càng dễ tìm quy tắc chi nguyên hơn. Đương nhiên một số
quy tắc chi nguyên có ý thức mơ hồ, phải tự tay bắt giữ nó. Có đủ loại quy tắc
chi nguyên, thậm chí vài quy tắc chi nguyên cảm giác ngươi thân thiết, chúng
nó sẽ chủ động tới gần ngươi.
Vu Nhai gật gù, quả nhiên là thế giới bí ẩn, kỳ tích, có loại mau lớn mà không
bị tác dụng phụ thế này. Đối với nhân loại thế giới bình thường thì đây là
chuyện trăm lợi không một hại, nhưng không biết có bí mật lớn gì ẩn giấu bên
trong?
Lâm Mộc Phong giải thích rằng:
– Tóm lại bây giờ ngươi dung hợp mộc chi nguyên, một vài quy tắc chi nguyên
cảm nhận hơi thở của ngươi sẽ chủ động tới gần. Ngươi tiến bộ quen thuộc căn
cơ địa binh sư sâu hơn sẽ trợ giúp ngươi tìm . . .
Thì ra trong thế giới khu vực vòng trong là thể tập kết đủ loại tuyệt địa, sau
khi ra khỏi khu rừng sẽ gặp các nơi kỳ lạ. Mỗi chỗ theo lý thuyết có ít nhất
một quy tắc chi nguyên, có thứ dễ tìm, có thứ ẩn giấu rất sâu, thậm chí không
tìm thấy.
Quy tắc chi nguyên dễ tìm thì mỗi người đi vào đều sẽ thấy được, sẽ tranh nhau
u đầu mẻ trán.