Chớp mắt nửa canh giờ qua đi. Thế giới này quá lớn, mấy ngàn người ở trong khu
vực vòng trong như đá chìm đáy biển. Ban đầu người khá đông, đến bây giờ thì
xung quanh không một bóng người.
– Có lẽ những chỗ này đã bị tìm kiếm? Có nên tăng tốc tiến vào sâu hơn?
Vu Nhai bắt đầu phán đoán tình huống trước mắt. Nơi này là vòng trong, từng
vòng khuếch tán ra ngoài, càng đi ra thì càng lớn. Theo lý thuyết khu vực vòng
trong đã bị cướp sạch hết mới đúng, tìm cá lọt lưới trong này là không sáng
suốt. Bây giờ nhiều người đều nghĩ như vậy, bọn họ nhanh chóng chạy ra ngoài,
đây là nguyên nhân tại sao xung quanh Vu Nhai không có người.
Dù có cá lọt lưới cũng phải đào dấdt ba thước, lãng phí thời gian, chẳng bằng
ra ngoài tìm kiếm. Ít ra hiểu biết tình hình thế giới này ra sao, chưa hiểu gì
mà muốn nhặt nhạnh trong khu vực trung tâm nhất thì quá ngu.
Vu Nhai ngẫm nghĩ, chợt cười khẽ:
– Hì hì.
Vong Linh pháp sư liếc sang.
– Vong Linh huynh noi xem chúng ta có nên đi ra vòng ngoài ngay không?
– Theo lý thuyết thì nên, nhưng ta không có ý kiến gì. Ta không thể cảm ngộ
nhiều quy tắc lực lượng, ở đâu cũng giống nhau.
Vu Nhai cười kỳ dị:
– Vậy Vong Linh huynh có muốn cùng ta lữ hành không?
– Lữ hành?
Vu Nhai cười lạ lùng:
– Đúng vậy! Chúng ta cùng nhau đi dạo, không quan tâm sẽ đi đâu, chỉ cầu ngắm
phong cảnh.
Đề nghị khiến người nghẹn họng, không ai đồng ý điều này.
Bỏ thời gian tìm thứ thành thánh để đi du lịch? Thật là không làm việc đàng
hoàng!
Giọng Vong Linh pháp sư khàn khàn hỏi:
– Có phải ngươi oán niệm về lữ hành?
Vong Linh pháp sư cho rằng Vu Nhai bị ám ảnh tâm lý.
Vu Nhai nói:
– Không oán niệm gì, ta chỉ cảm thấy tâm tình nhẹ nhàng lữ hành có lẽ càng
thêm dễ dàng tìm đến thứ chúng ta muốn, nếu không thì tại sao công hội lữ giả
cứ bắt chúng ta lữ hành trước?
Vong Linh pháp sư nhíu mày nói:
– Ta lữ hành tám tháng, từ Phá Thần tuyến đến phương bắc rồi trở về Phá Thần
tuyến, lại dọc theo Phá Thần tuyến đi tới nhưng không cảm giác được lợi lộc
gì. Ta chỉ cảm thấy nỗi lòng giãy dụa được giải phóng một chút.
Vong Linh pháp sư kể ra hành tình của mình, có lẽ gã cho rằng lữ hành giúp thả
lỏng thể xác và tinh thần.
Vu Nhai câm nín. Lữ hành tám tháng mà bị xếp vào phương trận tối nhất, có lẽ
tiềm lực của Vong Linh pháp sư quá tệ?
Ma Liêm binh linh lên tiếng:
– Người nội tâm quá tối tăm hoặc yếu ớt là không thể dùng lẽ thường suy đoán.
Nghe vậy Vu Nhai biết tâm tính của Vong Linh pháp sư không thích hợp lữ hành,
có lẽ mục tiêu du lịch của bọn họ là tìm nơi nào có mồ mả, vừa phải cẩn thận
né tránh cao thủ, như thế không giống du lịch.
Vong Linh pháp sư là tồn tại bị người đòi đánh đòi giết.
– Vậy sao? Thế thì tiếp tục lữ hành. Ngươi nhìn xem, trong thế giới lữ giả
không thể tàn sát lẫn nhau, tức là dù có người tràn ngập chính nghĩa muốn giết
Vong Linh pháp sư trừ ma vệ đạo cũng không được. Chúng ta cùng nhau lữ hành
đi.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Vong Linh pháp sư sửng sốt, im lặng một lúc sau gật mạnh đầu.
Vu Nhai cười nói:
– Hơn nữa bây giờ chúng ta là chiến hữu, trước khi kết thúc thử thách bị buộc
vào nhau. Chúng ta phải tin tưởng, nâng đỡ cho nhau, tuy chỉ là tạm thời nhưng
ngươi cứ thử cảm giác này xem?
Vong Linh pháp sư cô độc, mỗi ngày bọn họ sống treo tim treo gan, bằng hữu,
người thân đều là sự xa xỉ.
Vu Nhai khá thích Vong Linh pháp sư im lặng này.
Không phải âm u nghĩa là duy ngã độc tôn, chẳng qua cô độc toát ra hơi thở
ngăn cách mọi người làm Vu Nhai nhớ đến lúc mới xuyên tới thế giới này. Vu
Nhai không phải loại người ủng hộ chính nghĩa vệ đạo.
Vu Nhai thật sự xem Vong Linh pháp sư là chiến hữu, bóng ma kiếp trước vẫn
đang ám ảnh hắn.
Vong Linh pháp sư trợn to đôi mắt vì không có thịt mà hõm sâu vào, gã ngơ ngác
nhìn Vu Nhai.
Một lúc sao Vong Linh pháp sư nói:
– Tốt, đa tạ.
Giọng Vong Linh pháp sư khào khào mà đầy chan thành, Vu Nhai cảm giác trái tim
băn khoăn đấu tranh của gã mở rộng một chút. Vu Nhai mỉm cười cất bước đi
tiếp.
Suy nghĩ của Vu Nhai rất đơn giản, nếu thế giới lữ giả giống như tiểu thế giới
binh linh của Lạc Thiên kiếm linh, căn cơ địa binh sư đậm đặc thì hắn có thể
cảm ngộ nhiều địa diễn hơn. Địa diễn có tác dụng lớn với phù văn Huyền Binh
Điển, đã không tìm thấy được thứ gì tốt vậy cảm ngộ địa diễn cũng là thu hoạch
phong phú, cớ sao không làm?
Còn về quy tắc lực lượng thì vì Vu Nhai thu được nhiều huyền kiếm bản mệnh,
cảm ngộ sơ nhiều lực lượng nên không cần liều mạng tìm kiếm. Trời biết sau này
có thể ở lại thế giới lữ giả cảm ngộ địa diễn không, như Vu Nhai đã nói, có lẽ
lữ hành càng dễ tìm thứ mình muốn hơn.
Tóm lại Vu Nhai cho rằng các quy tắc lực lượng không đem nhiều ích lợi bằng
cảm ngộ địa diễn, nên hắn chọn lựa như vậy.
Hai người kỳ dị đi dạo trong khu vực trung tâm nhất thế giới lữ giả không một
bóng người, cả thế giới như chỉ còn lại Vu Nhai và Vong Linh pháp sư, thoải
mái hành động hơn.
Khiến Vu Nhai mừng rỡ là hắn cảm ngộ địa diễn có tiến bộ rõ rệt.
Vu Nhai không quá hiểu biết về ma pháp sư nhưng nếu đã lữ hành tất nhiên có
cái lợi của nó, đạo lý như nhau, cần cảm ngộ đất đai biến đổi, thuộc về căn
cơ.
– Lữ hành tức là tâm tình nhẹ nhàng cảm nhận thế giới này, cảm nhận đất đai
biến đổi. Tuy ngươi là pháp sư nhưng chắc cũng được ích lợi?
– Tại sao ta là Vong Linh pháp sư nhưng cảm giác trong cơ thể có sức sống?
Vu Nhai hỏi:
– Chắc đó là ngươi hiểu biết lữ hành, nhưng sức sống có ảnh hưởng đến hơi thở
tử vong không?
Vong Linh pháp sư giải thích rằng:
– Không, vong linh cũng cần sức sống để trọng sinh. Trong sức sống của chúng
chứa mặt trái mãnh liệt, không giống như sức sống của các ngươi nhưng về bản
chất thì như nhau.
Vu Nhai không biết rõ, hắn không truy hỏi căn cơ địa diễn có tác dụng gì với
vong linh. Vài câu Vong Linh pháp sư nói giúp Vu Nhai có cảm ngộ, đặc biệt là
mặt trái cô đơn khiến hắn nhớ tới binh linh cô độc.
Hai quái nhân đi tiếp, rất ít khi nói chuyện. Vu Nhai, Vong Linh pháp sư ngẫu
nhiên gặp thứ gì thì tán gẫu vài câu rồi lại im lặng, ngắm phong cảnh xinh đẹp
nơi đây khiến tâm tình của hai người dần bình yên.
Vu Nhai nhíu mày nói:
– Ủa? Lạ lùng, đi một vòng ta các ngươi rừng rậm bình thường này bất bình
thường, hình như có cái gì đang dựng dục khu rừng, rừng cây có tâm.
Giống như Mê Vụ sơn mạch, hạch tâm của nó là lúc trước Vu Thuấn tạo ra. Có vẻ
rừng cây bình thường này cũng giống Mê Vụ sơn mạch.
Vu Nhai lấy làm lạ suy nghĩ sau đó óc lóe tia sáng, có lẽ tìm ra hạch tâm rừng
rậm là sẽ tìm được quy tắc lực lượng?