Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1265: Đánh tới khi nào mặt ngươi sưng phù.

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Vu Nhai chậm rãi đi tới bên xác sát thủ khác, dùng huyền khí hủy diệt sức mạnh
hắc chú đọng trong cơ thể bọn họ. Mọi người biến sắc mặt liếc hướng Dương Tiên
Nặc.

Lúc trước Dương Tiên Nặc cứ đòi chiến đấu với Vu Nhai, nói gì mà bảo đảm sẽ
không có chuyện cần bổ khuyết, gì mà Vu Nhai không biết rõ thực lực của bọn
họ. Nhiều người cho rằng Vu Nhai làm như vậy là sợ Cổ Duệ chi dân, không dám
đấu ngay mặt.

Dương Tiên Nặc sắc mặt âm trầm, khuôn mặt gã như bị tát mấy cái sưng phù.
Dương Tiên Nặc cố gắng giữ nụ cười.

Vu Nhai mở miệng nói:

– Phải rồi, mới rồi ai nói người giết thủ lĩnh sát thủ sẽ được quyển trục
đúng không?

Thiếu nữ đưa khăn tay tức giận quát:

– Ngươi . . . Ngươi đừng khinh người quá đáng!

Vu Nhai mặc kệ cô nàng mê trai, bước hướng Dương Tiên Nặc, không chút phong độ
quý ông vươn tay đòi đồ vật. Mọi người trừng mắt, cái tên này thật vô sỉ. Bọn
họ muốn bênh vực Dương Tiên Nặc nhưng không biết nói thế nào.

– Ha ha ha ha ha ha! Lúc trước đã nói rồi, quyển trục này tất nhiên là thuộc
về ngươi.

Dương Tiên Nặc tức xì khói nhưng giả bộ ngực rộng rãi, cố gắng không sượng
mặt. Vu Nhai thấy sát khí trong mắt Dương Tiên Nặc, gã lấy quyển trục ra nhẹ
nhàng đặt vào tay Vu Nhai.

Vu Nhai không chút khách sáo nhận lấy, giở ra xem.

Có người bĩu môi nói lớn tiếng:

– Hừ! Dù có được thì sao? Hắn có lực lượng phá giải quyển trục này như Dương
gia sao?

Người này cố ý nói cho Vu Nhai nghe.

Vu Nhai nhỏ giọng nói:

– Là hơi thở của Lam Thương Tử, chắc là loại thuật kính tượng.

Người nói Vu Nhai không biết mà ra vẻ tay đây lại bị tát tai một cái. Không ai
quan tâm gã.

Vu Nhai đi hướng lão nhân, nói:

– Lão tiên sịnh, tuy ta từng đánh với Lam Sương thần tộc nhưng không hiểu
biết nhiều, có thể giải thích cho ta được không? Đặc biệt là thuật kính tượng
của Lam Sương thần tộc, lúc trước ta suýt chịu thiệt lớn.

– A! Tiểu tử nhà ngươi trải qua khá nhiều chuyện đây, khiến Cổ Duệ chi dân
phái sát thủ cường đại như vậy truy giết, trong thế hệ trẻ chắc chỉ có một
mình ngươi. Ta nhìn từ thuật kính tượng này thấy ra bọn họ muốn bắt sống
ngươi.

Lão nhân nhậ lấy quyển trục kính tượng, nhìn một lúc, nói:

– Kính tượng này trừ truy tung ra còn có năng lực giam cầm, người thi thuật
không quá mạnh. Như ngươi nói, là Lam Thương Tử đó. Tạm thời Lam Thương Tử
không cường đại nhưng là thiên chi kiêu tử của Lam Sương thần tộc, sớm muộn gì
sẽ có ngày trở nên siêu đáng sợ.

– Ngày này sẽ không lâu, thực lực của Lam Thương Tử mạnh hơn đa số người có
mặt tại đây.

Lão nhân híp mắt nhìn Vu Nhai, lão đoán được hắn là ai nhưng không vạch ra.

Lão nhân tiếp tục bảo:

– Nhờ phúc của hắn mà ta ngoại lệ nói cho các ngươi biết tình huống Lam Sương
thần tộc. Vốn những tình huống này phải chờ lúc vào công hội lữ giả mới cho
các ngươi biết, khi đó sẽ trở thành khâu thử thách.

– Vì tiểu huynh đệ này hỏi trước nên ta nói ra, coi như cảm ơn và báo đáp các
ngươi giết người giúp hắn. Đương nhiên 36 có thể lựa chọn không nghe.

Không ai trả lời, bọn họ rất tò mò về Cổ Duệ chi dân, lão nhân còn nói cái này
nằm trong nội dung thử thách. Biết trước tình báo đương nhiên có ưu thế hơn là
biết muội, nơi này chỉ là một phân hội công hội lữ giả, còn có rất nhiều chỗ
khác.

Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com

Ngọc bài lữ hành lựa chọn công hội lữ giả có truyền tống trận gần nhất để mọi
người tụ tập lại.

Lão nhân bắt đầu kể:

– Theo ta được biết thì kính tượng Lam Sương thần tộc là . . .

Vu Nhai nêu câu hỏi về kính tượng nên lão nhân chỉ nói xoay quanh kính tượng
của Lam Sương thần tộc, không nhắc đến điều gì khác. Mọi người lắng nghe, bao
gồm Vu Nhai hơi hiểu biết về Lam Sương thần tộc.

Nhiều người hút ngụm khí lạnh. Cổ Duệ chi dân đúng là kỳ dị, thần lực bản mệnh
của bọn họ được thiên địa ưu tiên.

Lão nhân kể xong lại nhìn hướng Vu Nhai, hỏi:

– Tiểu tử, ngươi không muốn hỏi về sức mạnh hắc chú sao?

Vu Nhai sửng sốt, ngẫm nghĩ, đáp:

– Sức mạnh hắc chú sao, e rằng lão tiên sinh cũng không hiểu rõ ràng.

Vu Nhai cảm giác biểu tình lão nhân là lạ, lúc trước khi hắn núp trong bóng
tối cảm nhận có ánh mắt hay quan sát mấy sát thủ, muốn tìm hiểu biến đổi của
bọn họ.

Lão nhân cười to, không hề để bụng bảo:

– Ha ha ha ha ha ha! Đúng vậy, đây là lần đầu tiên ta tiếp xúc với Hắc Nguyệt
thần tộc, những gì đã kể toàn là nghe nói. Về chuyện sức mạnh hắc chú ngươi có
thể làm sư phụ của ta.

Lão nhân nét mặt sa sầm nói:

– Nếu là cường giả thật sự của công hội lữ giả thì hiểu hết các loại thần
lực, tức là ta chỉ là thành viên bình thường nhất trong công hội. Ta đến đây
chỉ để hướng dẫn các ngươi, công hội lữ giả cường đại vượt qua sự tưởng tượng,
các ngươi nhớ phải cố gắng học hỏi nhiều hơn.

Mọi người nghe lão nhân nói câu đầu thì ngây ra, không ngờ lão bảo tiện nhân
vô sỉ này có thể làm sư phụ của lão. Nghe câu sao làm tim đám người run lên,
lão nhân chỉ là thành viên bình thường trong công hội lữ giả.

Lão nhân khẽ thở dài:

– Nói trắng ra là lúc trước ta tham gia hoạt động công hội lữ giả giống như
các ngươi, cuối cùng ta chỉ có thể thành nhân viên bình thường nhất trong công
hội lữ giả. Các ngươi có hiểu ý của ta không?

Mọi người cảnh giác căng thẳng thần kinh, gật mạnh đầu. Trong đám người này sẽ
có rất nhiều người nối gót theo lão nhân.

– Được rồi, người đã đến đông đủ, tới lúc đi, chúng ta xuất phát thôi.

Lão nhân không cảm thán thêm, ném trả quyển trục kính tượng cho Vu Nhai. Mọi
người phấn chấn tinh thần, càng mong chờ về tổng bộ của công hội lữ giả.

Mọi người đi vào gian phòng có truyền tống trận.

Truyền tống trận không lớn, hai mươi mấy người thì hơi chật chội nhưng nhìn ra
được Vu Nhai và đám người cách biệt, không ai dám nói linh tinh hay vặt lại là
người ta giúp hắn mà không biết cảm ơn.

Nhờ phúc của Vu Nhai nên mọi người mới hiểu kính tượng của Lam Sương thần tộc.

Dương Tiên Nặc vẫn treo nụ cười thân thiết, ánh mắt liếc hướng Vu Nhai hơi tối
tăm. Bị tát mặt trước mắt bao người, còn là tát sưng mặt, hỏi sao Dương Tiên
Nặc vui cho được? Gã bị mất mặt mấy lần nhưng mọi người vẫn rất khâm phục
Dương Tiên Nặc ‘rộng rãi’, phục thì phục tuy nhiên không ai từ đáy lòng cho
rằng thực lực, tính tình của gã đáng được tôn trọng.

Nói trắng ra là mọi người cảm thấy thực lực của Dương Tiên Nặc chỉ có thế.
Những người có mặt toàn là thiên tài, đa số không đến từ dân gian, gia tộc
nhỏ, nếu có thể thu về dưới tay thì . . . Đáng tiếc cơ hội tốt bị tiểu tử này
đột nhiên chui ra phá hỏng, Dương Tiên Nặc vốn mừng thầm trong hai mươi người
này không có người Độc Cô gia.

Truyền tống trận chưa khởi động, Dương Tiên Nặc đi tới trước mặt Vu Nhai, hỏi:

– Vị huynh đệ này, nếu ngươi tiếp xúc nhiều với Cổ Duệ chi dân vậy chắc không
phải hạng người vô danh, không biết huynh đệ tên là gì?

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận